Bước vào thế giới rùng rợn của “Zoo”, tuyển tập truyện ngắn kinh dị của Otsuichi (Hirotaka Adachi), bạn sẽ cảm nhận được hơi lạnh phả ra từ từng trang sách, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm trí. Hơi lạnh ấy đến từ hầm ngầm tối tăm, nơi những nạn nhân bị phân mảnh trôi nổi qua lưới chắn cống xối; từ những bức ảnh ghi lại quá trình phân hủy rùng rợn của một cô gái, từ màu sắc thay đổi đến khi chỉ còn lại lớp vỏ khô quắt bị dòi bọ bỏ rơi; từ hình ảnh người đàn ông tỉnh dậy trong vũng máu, lê lết chạy trốn trong vô thức mà không biết chân mình đã gãy. Mỗi câu chuyện trong “Zoo” đều được Otsuichi khắc họa với sự tỉ mỉ đến rợn người, gần như bàng quan trước cái chết dưới nhiều hình thức khác nhau của con người.
Tuy nhiên, “Zoo” không chỉ đơn thuần là những câu chuyện kinh dị lạnh lùng. Tác giả khéo léo dẫn dắt người đọc vào góc khuất tâm lý của những kẻ thủ ác, đặt ra những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống thường nhật. Sự cân bằng giữa tội ác và sự trừng phạt, giữa bóng tối và ánh sáng, đã âm thầm thổi vào luồng hơi lạnh giá buốt ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Chính điều này tạo nên sức hút đặc biệt cho “Zoo”, khiến nó vừa lạnh giá nhưng không hề lạnh lùng, vừa ám ảnh nhưng cũng đầy tính chiêm nghiệm.
Một đoạn trích nhỏ từ truyện “Bãi cát”: Hồi còn bé, gần nhà tôi có một công viên nhỏ, bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng. Khi hoàng hôn buông xuống, công viên trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn tiếng xe cộ ồn ào hay tiếng người qua lại. Thỉnh thoảng, chỉ còn sót lại một chiếc giày trẻ con bị bỏ quên. Đó là tất cả những gì còn lại của một ngày sắp tàn. Đến giờ ăn tối, lũ bạn chơi cùng tôi đã về nhà hết, chỉ còn mình tôi nán lại chờ bố mẹ đến đón. Chơi đánh đu đã chán, tôi lang thang đến bãi cát ở góc công viên, nơi thường bị bỏ quên vì mọi người thích chơi cầu trượt hay đánh đu hơn. Ánh hoàng hôn len lỏi qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ cả khoảng đất yên tĩnh. Tôi ngồi một mình nghịch cát bên cạnh chiếc xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên, cởi giày ra và vùi chân vào lớp cát mát rượi. Tôi thích duỗi tay xuống cát để xem nó sâu đến mức nào. Cả cánh tay tôi lún sâu xuống mà vẫn chưa chạm tới đáy. Tôi đã kể chuyện này với bố nhưng ông không tin. Chắc bố tôi nhầm rồi. Tôi không nhớ mình đã làm việc này bao nhiêu lần nữa. Ở góc công viên có một cái cây, bóng lá in xuống mặt đất tạo thành một bức tranh đen trắng kỳ lạ dưới ánh nắng chiều. Lần này, khi tay tôi lún đến tận nách, đầu ngón tay chạm phải một vật gì đó mềm mại và mát lạnh. Tôi tò mò thọc sâu hơn. Cảm giác mềm mại và đàn hồi khiến tôi muốn nắm lấy nó và kéo lên, nhưng không được. Tôi cảm thấy có thứ gì đó bám vào ngón tay mình. Rút tay lên, tôi thấy vài sợi tóc dài dính đầy cát. Dù lem luốc nhưng tôi vẫn nhận ra đó là tóc của con gái. Tôi lại thọc tay xuống, cố gắng tìm lại vật đó, nhưng dù có mò mẫm thế nào cũng không thấy nữa. Thật đáng tiếc! Những tòa nhà cao tầng bao quanh công viên, với những ô cửa sổ đóng kín im lìm, như những bức tường khổng lồ vây quanh tôi và bãi cát. Mời các bạn đón đọc “Zoo” của tác giả Otsuichi.