Diệp Dung Hoa, một cô gái hiện đại, bỗng chốc xuyên không về cổ đại, nhập vào thân xác của một thiên kim tiểu thư cùng tên thuộc gia tộc Diệp. Số phận nghiệt ngã, cha mất sớm, mẹ tái giá, Diệp Dung Hoa bỗng chốc trở thành đứa trẻ mồ côi giữa chốn thâm cung đầy rẫy mưu mô toan tính. Không có huynh đệ che chở, phía trên không ai nương tựa, phía dưới chỉ có một thứ muội lòng dạ ác độc luôn tìm cách hãm hại. Những người thân bên ngoài tỏ vẻ yêu thương nhưng bên trong lại tàn nhẫn, sẵn sàng vứt bỏ nàng vì lợi ích gia tộc. Cha nuôi thì lợi dụng, đường tỷ kiêu ngạo chỉ mong nàng sớm quy tiên, thứ muội liên tục bày mưu tính kế hòng cướp đoạt phu quân, thay nàng hưởng vinh hoa phú quý. Đau đớn hơn cả, chính mẹ ruột sau nhiều năm bỏ mặc, lại vì kế nữ bảo bối mà nhẫn tâm đâm nàng một nhát chí mạng.
Giữa bão tố cuộc đời, Diệp Dung Hoa che giấu nỗi đau bằng nụ cười xinh đẹp như cánh hoa, nhưng ẩn sâu bên trong là sự lạnh lùng và quyết tâm báo thù. Nàng tâm niệm: “Tôi không hại người, nhưng nếu ai tự đặt chân đến, đừng trách tôi vô tình… Những kẻ nợ tôi, từng người đều sẽ phải trả giá.” Hôn nhân ư? Với nàng, giàu có, tự do, an nhàn mới là điều quan trọng. Thượng đế đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng sẽ không để bản thân phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
Cơn mưa rả rích cuối hạ như gột rửa đi cái nóng oi bức, mang lại sức sống mới cho vạn vật. Vài ngày trước, hoa cỏ trong sân Diệp gia còn héo úa vì nắng gắt, giờ đây lại tươi tốt, tràn đầy sức sống. Dưới mái hiên, các tiểu thư đang rôm rả trò chuyện thì Trần ma ma vội vã bước vào, áo quần ướt sũng cũng chẳng màng. Các tiểu thư cung kính đứng dậy hành lễ, Trần ma ma lạnh lùng bước qua như không nghe thấy, khiến họ thở phào nhẹ nhõm. Hương Vân, một tiểu thư xinh đẹp, vội vàng ra đón, đưa khăn cho Trần ma ma lau khô người rồi hỏi thăm phu nhân. Sau khi được biết phu nhân đang chờ trong phòng, Trần ma ma vội vã bước vào.
Trong phòng, Kỷ thị, Diệp phu nhân, đang ngồi tựa vào bàn, mắt nhắm nghiền, tay mân mê chén trà, trên người là bộ y phục gấm vóc lộng lẫy, đầu cài trâm vàng ngọc. Một tiểu thư đang quỳ gối bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp cho bà. Hương thơm thoảng nhẹ từ lư hương kỳ lân, hòa quyện với tiếng mưa rơi bên ngoài tạo nên một không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Trần ma ma quỳ gối hành lễ, sau đó đứng dậy rót trà cho Kỷ thị. Kỷ thị nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cơn mưa bên ngoài, chậm rãi hỏi về tình hình công việc, giọng nói nghiêm nghị không cho phép bất kỳ sai sót nào. Trần ma ma cúi đầu báo cáo mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo. Kỷ thị hài lòng gật đầu, trong ánh mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Ngay cả thiên đường cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc hoàn thành, xử lý hết những người đó đi.”
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, Trần ma ma rời khỏi phòng, bước nhanh về phía Hải Đường uyển. Tiếng khóc than đã vọng ra từ trước khi bà bước vào. Bên trong, Thạch ma ma đang khóc lóc bên cạnh Diệp Dung Hoa, người đang nằm bất tỉnh trên giường. Trần ma ma cau mày, thúc giục cho Diệp Dung Hoa uống thuốc. Thạch ma ma và Lê Hoa cố gắng đút thuốc cho Diệp Dung Hoa nhưng nàng vẫn không có phản ứng. Cả ba người ra sức cho Diệp Dung Hoa uống hết chén thuốc. Sau đó, Diệp Dung Hoa đột nhiên co giật, tay nắm chặt lấy vạt áo, rồi nằm im bất động. Thạch ma ma và Lê Hoa hoảng hốt kiểm tra thì phát hiện nàng đã không còn hơi thở. Thạch ma ma cầu xin Trần ma ma đi tìm phu nhân mời thầy thuốc nhưng Trần ma ma lạnh lùng tuyên bố Diệp Dung Hoa đã chết. Bà ra lệnh cho người lôi toàn bộ người hầu ở Hải Đường uyển đi. Tiếng khóc ai oán hòa lẫn tiếng mưa rơi, tạo nên một khung cảnh bi thương đến não lòng. Mời bạn đón đọc “Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ” của tác giả Tây Trì Mi để theo dõi những diễn biến tiếp theo của câu chuyện.