Trường An năm Đại Tuyên thứ ba mươi chín, rợp trời hỉ yến mừng đại hôn của tiểu thư Tô gia – Tô Huỳnh và Thái tử Tần Úc. Sáu năm sau, Tần Úc đăng cơ, Tô Huỳnh cũng theo đó trở thành mẫu nghi thiên hạ. Tuy nhiên, sau lớp vỏ bọc huy hoàng của ngôi vị Hoàng hậu, Tô Huỳnh giấu kín một nỗi đau thầm lặng. Tần Úc không yêu nàng, cuộc hôn nhân này chỉ là một thỏa thuận chính trị, dòng họ Tô quyền thế chính là bệ phóng vững chắc cho giấc mộng đế vương của chàng.
Mười một năm quen biết, mười một năm đơn phương yêu Tần Úc, Tô Huỳnh hiểu rõ mọi sở thích của chàng, từ màu áo bào đen, bánh hoa quế của đầu bếp Tô gia đến dáng vẻ yêu kiều của Nhữ quý nhân. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, trái tim chàng chưa từng hướng về mình. Cuộc sống trong cung cấm càng thêm ngột ngạt khi Nhữ quý nhân được sủng ái, thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Tần Úc làm ngơ trước những điều này, khiến Tô Huỳnh bất lực, xót xa cho thân phận Hoàng hậu hữu danh vô thực của mình.
Một ngày tháng Mười một năm Đại Tuyên thứ bốn mươi lăm, tin dữ ập đến như sấm sét giữa trời quang. Tô tướng quân – cha nàng – hy sinh nơi sa trường. Nàng chạy như bay ra khỏi cung Phượng Tê, đôi chân trần rướm máu cũng không màng. Trước linh cữu của cha, Tô Huỳnh quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nàng mất đi chỗ dựa duy nhất, mất đi người thân yêu nhất, chỉ còn lại nỗi đau đớn khôn nguôi.
Sau bốn mươi chín ngày thủ tang cha trong hoàng lăng, Tô Huỳnh trở lại cung, mang theo một trái tim giá lạnh. Nàng im lặng, cam chịu mọi tủi nhục, không oán không trách, chỉ mong người mình yêu thương không thêm phiền lòng. Nàng vẫn đều đặn làm bánh hoa quế gửi đến Ngự thư phòng cho Tần Úc, một chút an ủi nhỏ nhoi giữa chốn cung đình lạnh lẽo. Nhưng nàng không hề biết, có một người luôn âm thầm dõi theo, yêu thương nàng tha thiết. Và người đó chính là Tần Úc.
Trong giấc mộng, nàng thấy chàng đến bên mình, dịu dàng và ấm áp. Tỉnh giấc, nàng vẫn chưa hết bàng hoàng. Tình cảm của Tần Úc dành cho nàng là thật? Giữa những tin đồn về sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu, vết sẹo trên trán nàng lại nhắc nhở về nỗi đau mất cha. Tương lai của nàng và Tần Úc sẽ ra sao khi quyền lực luôn là mối lo thường trực, khi sự phản bội có thể xảy đến bất cứ lúc nào, khi gia tộc họ Thẩm đầy quyền thế xuất hiện như một sự lựa chọn an toàn hơn cho ngai vàng của Tần Úc?
Trong ngày sinh nhật thứ mười tám, Tô Huỳnh chọn cho mình bộ váy trắng tinh khôi, thay vì sắc đỏ rực rỡ thường thấy. Giữa những lời chúc tụng, nàng chìm trong nỗi thất vọng và hy vọng vụn vỡ. Bi kịch ập đến, một cung nữ tự vẫn để chuộc tội, để lại ánh mắt dò xét, nghi hoặc của mọi người hướng về Tô Huỳnh. Tần Úc, người nàng yêu thương nhất, cũng nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng chưa từng thấy. Họ Thẩm có thể là chỗ dựa cho ngai vàng của Tần Úc, nhưng ai sẽ bảo vệ nàng? Nàng giao binh phù – di vật của cha – cho Tần Úc, rồi lặng lẽ trở về cung Phượng Tê lạnh lẽo, chấp nhận số phận bị ruồng bỏ.
Giữa những đau khổ dồn dập, tin vui mang thai le lói như tia hy vọng mong manh. Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, sự phản bội của cung nữ thân cận đã khiến nàng mất đi đứa con chưa kịp chào đời. Nỗi đau mất con như xé nát tâm can, tiếng khóc thảm thiết của nàng vang vọng khắp cung cấm, chạm đến trái tim Tần Úc. Liệu chàng có hối hận khi sự kiên nhẫn của mình đã gây ra bi kịch này? Liệu chàng có nhận ra tình yêu của mình đã quá muộn màng?