“Ảo Ảnh Của Thanh Xuân” của Inui Kurumi, một tiểu thuyết Nhật Bản đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của đông đảo độc giả Việt Nam, kể về câu chuyện tình yêu đầy xúc động giữa Suzuki và Mayu – hai người trẻ với những rung động đầu đời và những khó khăn trong việc vun đắp tình cảm. Lấy bối cảnh những năm 1980, câu chuyện tình yêu tưởng chừng như bình dị này lại ẩn chứa những bất ngờ thú vị, khiến người đọc không khỏi bồi hồi nhớ về mối tình đầu của chính mình.
Tác phẩm gây ấn tượng mạnh bởi khả năng khơi gợi những cảm xúc trái chiều. Có người cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu quá đỗi bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng cũng có người lại bị cuốn hút bởi sự chân thật và dịu dàng của mối tình này. Thậm chí, cách nhìn nhận về cái kết của câu chuyện cũng khác nhau, người thấy có hậu, kẻ lại cho là đáng sợ. Điều thú vị là dù cảm nhận thế nào, hầu hết độc giả đều muốn đọc lại cuốn sách lần thứ hai. Chính sự khác biệt trong trải nghiệm đọc giữa lần một và lần hai đã tạo nên sức hút kỳ lạ cho “Ảo Ảnh Của Thanh Xuân”. Inui Kurumi, vốn nổi tiếng với những tiểu thuyết ma mị, đã khéo léo lồng ghép một “cách thức” đặc biệt vào câu chuyện tình yêu tưởng chừng như bình thường này, khiến người đọc không khỏi bất ngờ và muốn khám phá. Tác giả còn tỉ mỉ ghi chép và giải thích những thói quen dùng từ và một vài danh từ đặc biệt của thời đại bấy giờ, giúp độc giả lớn tuổi hồi tưởng lại ký ức xưa cũ, đồng thời mang đến cho độc giả trẻ những góc nhìn mới mẻ về một thời đã qua.
“Ảo Ảnh Của Thanh Xuân” hấp dẫn người đọc bởi cốt truyện lôi cuốn, đầy bất ngờ với những cú twist khó đoán. Không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu, cuốn sách còn là hành trình trưởng thành của hai nhân vật chính, giúp họ nhận ra giá trị đích thực của tình yêu và cuộc sống. Suzuki và Mayu, với những điểm mạnh, điểm yếu và những mâu thuẫn nội tâm riêng, được tác giả xây dựng một cách chân thực, gần gũi, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm. Bút pháp nhẹ nhàng, mượt mà của Inui Kurumi cùng những câu văn đầy cảm xúc đã góp phần dẫn dắt người đọc hòa mình vào câu chuyện, trải nghiệm những cung bậc cảm xúc khác nhau cùng nhân vật.
Tuy nhiên, “Ảo Ảnh Của Thanh Xuân” cũng vấp phải một số ý kiến trái chiều. Kết thúc của câu chuyện gây ra nhiều tranh luận, một số người cho rằng nó hợp lý và ý nghĩa, số khác lại thấy gượng ép và thiếu logic. Bên cạnh đó, việc xây dựng các nhân vật phụ còn khá mờ nhạt, chưa có nhiều đóng góp vào mạch truyện chính. Một số độc giả cũng nhận xét rằng phần miêu tả chi tiết trong truyện chưa thực sự ấn tượng, khiến một số cảnh trở nên thiếu sức sống.
Nhìn chung, “Ảo Ảnh Của Thanh Xuân” là một cuốn sách đáng đọc dành cho những ai yêu thích thể loại truyện ngôn tình Nhật Bản. Cuốn sách mang đến cho người đọc những cảm xúc nhẹ nhàng, lãng mạn nhưng cũng đầy suy tư về tình yêu và tuổi trẻ. Với những điểm mạnh nổi bật, “Ảo Ảnh Của Thanh Xuân” xứng đáng nhận được đánh giá 4.5/5 sao.
Suzuki không rõ Mochizuki định rủ ai tham gia buổi tối hôm đó, nhưng có lẽ anh phải cảm ơn hắn suốt đời. Nhờ người thứ tư ban đầu hủy hẹn mà Suzuki, người thay thế, mới có thể gặp được cô gái định mệnh của đời mình. Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, Mochizuki gọi điện cho Suzuki, mời anh tham gia một buổi nhậu. Ban đầu Suzuki hơi bối rối và có phần miễn cưỡng khi biết đó là một “tiệc giao lưu” với các cô gái, nhưng cuối cùng anh vẫn nhận lời với suy nghĩ đơn giản là chỉ đến ăn uống.
Đến điểm hẹn sớm nhất, Suzuki ngồi chờ trong một gian phòng nhỏ. Mười phút sau, Mochizuki xuất hiện cùng một nhóm sáu người, ba nam ba nữ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái thứ hai, ánh mắt Suzuki lập tức dao động. Cô gái có mái tóc ngắn cũn, khuôn mặt sáng, vầng trán trắng ngần và những nét rất riêng. Dáng người nhỏ nhắn, chiếc áo voan trắng cùng váy xanh sẫm khiến cô trông thật tự nhiên và dễ gây thiện cảm. Suzuki thầm mong cô không phải là Matsumoto Yuko – cô gái mà Mochizuki đã dặn anh không được “nhắm” tới. Có lẽ ngay từ giây phút ấy, Suzuki đã lỡ yêu cô gái tóc ngắn.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu, không khí buổi tiệc trở nên sôi động. Mochizuki, Oishi và Kitahara, mỗi người một vẻ, đều thành công trong việc khuấy động không khí và gây ấn tượng với các cô gái. Đến lượt mình, Suzuki bỗng cảm thấy căng thẳng. Anh ậm ừ một lúc, cố gắng tìm kiếm những câu nói mới mẻ, thú vị để giới thiệu bản thân, nhưng trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh của cô gái tóc ngắn.