Đêm đen đặc quánh, không một vì sao, chỉ có vài tia sáng le lói hắt ra từ phía xa con đường mòn ven rừng. Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, quần áo lấm lem bùn đất, chân trần rướm máu vì gai đâm, đang cố hết sức kéo đứa con gái nhỏ chạy trốn. Tiếng bước chân đuổi theo dồn dập phía sau, nỗi sợ hãi tột độ hiện rõ trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người mẹ. Biết không thể chạy thoát, chị kéo con bé vào một tảng đá lớn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Nhiên, con chạy nhanh đi con, nhanh lên! Chạy thẳng vào rừng, sẽ có một ngôi nhà, có người ở đó chờ con, họ sẽ đưa con đến nơi an toàn.” Giọng người mẹ lạc đi vì sợ hãi, xen lẫn tuyệt vọng.
Cô bé Nhiên, trong bộ váy trắng tinh khôi, đôi giày búp bê xinh xắn, gương mặt ngây thơ giờ đây méo xệch vì khóc. “Mẹ, con không muốn xa mẹ, mẹ đi cùng con đi mẹ. Còn ba nữa, mẹ bảo ba sẽ đón mẹ con mình mà.”
Nỗi đau như xé nát tâm can người mẹ. “Ba con… ba con không còn nữa rồi…” Chị cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy con gái về phía trước. “Nhanh đi, con phải sống, con phải sống để trả thù cho ba mẹ. Chạy thẳng vào con đường này, nghe lời mẹ đi con. Hãy nhớ những kẻ đã hại ba và mẹ, mẹ cầu xin con hãy nghe lời mẹ, con phải tiếp tục sống cho bằng được.”
Nhiên níu tay mẹ, nước mắt mặn chát rơi xuống. Cái chết của ba đã đủ khiến cô bé mười ba tuổi hiểu thế nào là đau đớn tột cùng. “Tại sao vậy mẹ? Tại sao họ lại hại chúng ta vậy mẹ? Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta còn sống hạnh phúc sao mẹ? Tại sao họ lại làm vậy với chúng ta?”
Người mẹ đặt vào tay con gái một chiếc cặp da. “Không còn thời gian nữa đâu Nhiên, con chạy đi, nhanh lên, có người sẽ giúp con. Nhanh lên Nhiên, chạy đi. Mẹ cầu xin con đấy, vì ba vì mẹ chạy đi con. Mẹ biết con gái của mẹ mạnh mẽ lắm mà. Chạy đi con!”
Dứt lời, chị đẩy mạnh Nhiên về phía trước rồi quay người chạy về phía ánh đèn đang tới gần. Nhiên không dám ngoảnh lại, ôm chặt chiếc cặp da chạy thục mạng vào rừng. Tiếng súng nổ “Đoàng, đoàng” vang lên phía sau khiến Nhiên giật mình ngoảnh lại. Dưới ánh đèn le lói, cô bé chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ gục xuống. Tiếng hét thất thanh vang lên từ phía xa: “Còn đứa bé, phải bắt bằng được nó!”
Nỗi đau như bóp nghẹ trái tim Nhiên. Cô bé muốn quay lại ôm lấy mẹ nhưng hiểu rằng làm vậy chỉ là tự tìm đến cái chết. Giọng nói yếu ớt, đầy tuyệt vọng của mẹ vang lên từ phía sau: “Chạy đi Nhiên, nhất định phải trả thù cho ba mẹ.”
Nhiên cắn chặt môi, xoay người chạy bán sống bán chết vào rừng sâu. Bóng tối bao trùm, nước mắt nhạt nhoà trên gương mặt xinh xắn. Bất chợt, một ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt khiến Nhiên sợ hãi hét lên: “Cút đi!” Ánh đèn khựng lại rồi tiến đến gần hơn, một bàn tay bịt chặt miệng Nhiên, kéo cô bé vào một góc khuất. Hoảng loạn, Nhiên cắn mạnh vào bàn tay đang bịt miệng mình cho đến khi có mùi tanh của máu lan toả.
“Lên xe đi, nhanh lên không bọn chúng sắp đến rồi.” Giọng nói ồm ồm vang lên. Dưới ánh đèn pin mờ nhạt, Nhiên nhìn thấy một chàng trai khoảng mười tám, hai mươi tuổi, đôi mắt sáng rực.
“Anh là ai? Không phải do bọn kia sai đến sao?” Nhiên thở hổn hển hỏi.
“Không, anh đến để giúp em, mau trèo lên xe anh đưa em đi. Bọn đó sắp đến rồi, nhanh lên!”
Nhiên nhìn chiếc xe Dream cũ kỹ, rồi nhìn bàn tay đang rỉ máu của chàng trai, không chút do dự, cô bé vội vàng leo lên xe. Chiếc xe nổ máy lao đi trong màn đêm. Bất ngờ, “Rầm” một tiếng động lớn, chiếc xe đâm vào tảng đá rồi đổ xuống đất. Nhiên ôm chặt chiếc cặp, cảm nhận một cánh tay ấm áp đang che chắn cho mình. Cánh tay còn lại của chàng trai bị một hòn đá sắc nhọn cắm sâu vào vết thương do Nhiên cắn, máu chảy đầm đìa.