Bạch Lạc Mai, một cái tên gắn liền với những trang viết đầy chất thơ và triết lý, trở lại với độc giả qua tác phẩm tản văn “Ba Nghìn Năm Trước Đóa Sen Nở Trong Đêm Thanh Vắng”, với bản dịch tinh tế của Tố Hinh. Cuốn sách như một dòng chảy êm đềm, đưa ta phiêu du qua những khía cạnh muôn màu của cuộc sống, tình yêu và nhân sinh dưới lăng kính thời gian. Hình ảnh hoa sen, biểu tượng của sự thanh khiết và tinh khôi, xuyên suốt tác phẩm, phản chiếu những tâm tư, cảm xúc sâu lắng của con người trong khoảnh khắc tĩnh lặng của đời sống.
Ba nghìn năm – một khoảng thời gian dài đằng đẵng tưởng chừng như vô tận, vậy mà ngoảnh lại cũng chỉ như cái chớp mắt. Dòng chảy thời gian cuộn trôi, mang theo những tháng năm xa xưa khúc khuỷu, hoang liêu nhưng cũng đầy vẻ đẹp trầm mặc. Nhật nguyệt luân phiên, cỏ cây sinh sôi, thế nhân hợp tan, tất cả đều chung một nỗi vui buồn. Giữa chốn nhân gian huyên náo, vạn vật dường như phồn thịnh nhưng lại ẩn chứa một nỗi bơ vơ khó tả. Nhưng nhìn kỹ hơn, ta sẽ thấy mỗi sự vật, mỗi hiện tượng đều có một nơi chốn để thuộc về, một lý do để tồn tại. Những câu chuyện, những con người đã đi qua rồi cũng dần tan biến như ráng chiều phủ lên đình viện.
Hình ảnh người thiếu nữ yểu điệu hái rau hạnh bên sông ba nghìn năm trước, cùng nỗi nhớ mong khắc khoải của người quân tử si tình, vẽ nên một bức tranh tình yêu vừa lãng mạn vừa u buồn. Cánh hoa đào nở rồi tàn theo thời tiết, lặng lẽ, không phô trương, như chính dòng thời gian miệt mài trôi giữa mênh mông gió bụi. Ba nghìn năm lịch sử, chứng kiến biết bao vật đổi sao dời, từ cảnh quan bao la cổ kính đến những hàng liễu rủ phồn hoa, từ núi sông lặng lẽ đến mây vần gió nổi. Chiến tranh loạn lạc, tai ương bất ngờ, tất cả ập đến rồi đi như cơn gió lốc cuốn qua vô số triều đại, không gì có thể ngăn cản.
Mỗi triều đại như một lữ khách, dừng chân rồi lại rời đi, không lưu luyến, không say mê. Không vướng bận chuyện thế sự, không vương vấn tình cảm riêng tư, dửng dưng trước cả gió mưa, cây cỏ, đá núi. Đến rồi đi lặng lẽ như bụi trần, không để lại dấu vết. Giữa dòng đời hối hả, nỗi tịch liêu như tuyết phủ dày trong lòng người. Những gì ta nắm giữ chỉ tồn tại ở hiện tại, bước qua hay không bước qua, đều là một đời người. Mỗi cá nhân chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, có cũng được mà không cũng chẳng sao, vô vị vãng lai giữa dòng đời. Danh lợi, tình ái, lúc nồng nàn như men rượu, lúc nhạt nhòa như làn gió, rồi cuối cùng cũng tan vào hư không. Nếu cứ mãi bám víu, ắt sẽ chuốc lấy khổ đau. Nuối tiếc cũng là lẽ thường tình, nhưng vạn sự vốn đã được an bài, duyên phận đến rồi đi, buông bỏ mới là cách để tìm thấy sự an yên.
“Ba Nghìn Năm Trước Đóa Sen Nở Trong Đêm Thanh Vắng” mang đậm dấu ấn văn chương của Bạch Lạc Mai, trong trẻo, nhẹ nhàng và đầy chất thơ. Tác phẩm là những suy tư sâu lắng về sự đổi thay của thế nhân, những chuyển biến trong tâm hồn con người dưới lớp bụi thời gian, vừa sâu sắc, xa xôi, vừa buồn thương, dịu dàng. Một cuốn sách dành cho những ai muốn tìm về chốn bình yên trong tâm hồn, chiêm nghiệm về lẽ vô thường của cuộc đời.