“Khi Lời Nói Dối Còn Chưa Phơi Bày” của Toshikazu Kawaguchi, do Như Nữ chuyển ngữ, là tập truyện ngắn mang đến những dư vị nhẹ nhàng mà sâu lắng, xoay quanh một chiếc ghế kỳ diệu tại quán cà phê Funiculì funiculà. Mỗi câu chuyện là một nốt trầm xao xuyến, chạm đến những khía cạnh sâu kín của lòng người về tình yêu, mất mát, và những hối tiếc trong cuộc đời.
Chiếc ghế kỳ diệu ấy mang đến cơ hội được gặp lại người thân yêu đã khuất. Một người đàn ông tìm đến quán với mong muốn được gặp lại người bạn thân đã ra đi cách đây 22 năm. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng chan chứa xúc động ấy đã giúp anh vơi đi nỗi đau mất mát và học cách trân trọng hiện tại hơn. Một câu chuyện khác lại kể về nỗi lòng của người con trai day dứt vì không thể về chịu tang mẹ. Chiếc ghế thời gian đã cho anh cơ hội được ở bên cạnh mẹ trong những giây phút cuối đời, phần nào xoa dịu nỗi đau đáu khôn nguôi trong tim.
Không chỉ là gặp gỡ người đã khuất, chiếc ghế còn mang đến cơ hội để đối diện với những khúc mắc trong quá khứ. Một người đàn ông tìm đến Funiculì funiculà với hy vọng được gặp lại người con gái anh từng yêu sâu đậm. Dù không thể thay đổi những gì đã qua, cuộc gặp gỡ ấy đã giúp anh thấu hiểu và buông bỏ những day dứt chất chứa trong lòng. Cuối cùng, hình ảnh người cảnh sát già muốn tặng món quà cho người vợ quá cố đã vẽ nên một bức tranh tình yêu son sắt, thủy chung, khiến người đọc không khỏi xúc động.
Qua những câu chuyện đan xen giữa thực tại và quá khứ, Toshikazu Kawaguchi khéo léo dẫn dắt người đọc vào một hành trình đầy cảm xúc. Cho dù là được gặp lại người thân đã khuất hay để sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, chiếc ghế thời gian tại Funiculì funiculà đều mang đến cho mỗi người một cơ hội để nhìn lại chính mình, đối diện với những góc khuất trong tâm hồn, và cuối cùng, tìm thấy sự bình yên đích thực. “Khi Lời Nói Dối Còn Chưa Phơi Bày” không chỉ là những câu chuyện cảm động mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của tình yêu, sự tha thứ và ý nghĩa của việc sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.