Sài Gòn đón Yến trở về với tấm bằng đại học trong tay và một công việc mới tại sở đo đạc. Giữa phố thị ồn ào, Yến vẫn hoài niệm về Sa, về miền biển xa xôi với những hàng dương xanh ngát. Công việc mới tuy thú vị, được làm bạn với những áng mây và con nước thủy triều, được kết giao với những đồng nghiệp mới dễ mến, nhưng hình bóng người xưa vẫn cứ vương vấn trong lòng Yến. Vòng xoáy cuộc sống mới cuốn Yến vào những trò đùa tinh nghịch của bạn bè, những cuộc điện thoại chọc ghẹo, làm quen giấu mặt. Trong số đó, một giọng nói ấm áp, cuốn hút đã khiến Yến xao động. Nhưng rồi, e ngại bản thân chỉ là một cô gái bình thường, Yến chọn cách lảng tránh, tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn mình.
Gặp lại Kha, Yến được biết tin Sa đang “làm chúa đảo”, một cách nói hài hước về công việc mới xa xôi, cách trở của Sa. Những buổi gặp gỡ, tán gẫu cùng Kha ở Sài Gòn trôi qua mà không ai nhắc đến Sa, như một sự né tránh ngầm hiểu. Yến gặp lại vài người bạn cũ và thầm ước: Giá như Sa cũng ở đây!
Rồi một ngày, giữa bộn bề công việc, bóng dáng quen thuộc của Sa bất ngờ xuất hiện. Cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ khiến tim Yến thổn thức. Họ trò chuyện, chia sẻ về cuộc sống hiện tại, về công việc, về những dự định tương lai. Sa nhắc lại chuyện gia đình hối thúc chuyện cưới xin. Muốn có một không gian riêng tư để trải lòng, Yến mời Sa đến nhà chơi vào cuối tuần, dự định sẽ tự tay nấu một bữa cơm ấm cúng.
Nhưng dự định tốt đẹp ấy đã không thành hiện thực. Niềm vui háo hức đón chờ Sa bỗng chốc tan biến khi Yến về đến nhà và hay tin ba mình bị mời lên bót vì một lý do chưa rõ. Không khí gia đình trở nên nặng nề, bao trùm bởi sự lo lắng, bất an. Yến đành cáo lỗi với Sa và người bạn đi cùng, không thể tiếp đãi chu đáo như dự định. Cuộc gặp gỡ chóng vánh kết thúc trong sự ngậm ngùi, tiếc nuối. Sa vội vã rời đi, để lại quyển tiểu thuyết và vài dòng chữ ghi vội: “Tạm biệt, Sa phải đi gấp”. Tờ giấy nhỏ ấy, Yến vẫn giữ gìn sau nhiều năm, như một kỷ niệm buồn về mối tình dang dở.
Tháng ba năm 1975, đất nước chìm trong biến động. Lo lắng cho những người quen biết ở miền Trung, Yến tìm đến khu tạm cư của những người di tản, hy vọng tìm được chú thiếm Nghiệp để giúp đỡ. Giữa dòng người tấp nập, Yến lại tình cờ gặp Sa. Cả hai chạy đến bên nhau, như muốn ôm chầm lấy, rồi lại dừng lại ở một khoảng cách gần, như những lần trước. Nhưng lần này, cuộc gặp gỡ mang đến cho Yến một nỗi buồn khó tả. Sa đã kết hôn. Một đám cưới vội vàng theo sự sắp đặt của gia đình.
Giữa thời cuộc loạn lạc, những suy tư về tình cảm riêng tư trở nên nhỏ bé trước những biến động lớn lao của đất nước. Yến ở lại Sài Gòn, trong khi Sa theo dòng người di tản ra đi. Cơ hội gặp lại dường như đã khép lại, chỉ còn những kỷ niệm và nỗi buồn tháng Ba vương vấn mãi trong lòng Yến.