Đại lộ Cộng Hòa, con đường vẫn giữ được vẻ đẹp hiếm hoi của một đại lộ đúng nghĩa giữa lòng đô thành, luôn mang đến cho Hiệp một cảm giác bình yên khó tả. Con đường rộng thênh thang cho xe cộ qua lại, vỉa hè lót gạch phẳng phiu, và đặc biệt là hai hàng cây xanh ngắt tỏa bóng mát rượi. Mỗi khi đi qua đây, Hiệp đều chủ động giảm tốc độ, để thả hồn mình vào khung cảnh êm đềm, gợi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào thời thơ ấu. Bao nhiêu buổi sáng mát lành, bao nhiêu buổi chiều dìu dịu, anh đã cùng bạn bè nô đùa thỏa thích dưới bóng cây râm mát, tránh cái nắng như đổ lửa của Sài Gòn.
Nụ cười hoài niệm còn vương trên môi, Hiệp chợt giật mình khi thấy một nhóm học sinh khoảng 14, 15 tuổi đang chuẩn bị đánh nhau. Không phải trò chơi đánh giả như anh từng làm với bạn bè ngày xưa, mà là một cuộc ẩu đả thật sự. Hai bên, một bên hai cậu, một bên bốn, đã quăng cặp sách xuống đường, sẵn sàng lao vào đấm đá. Hiệp dừng xe, chưa kịp can thiệp thì một cậu học sinh khác cũng trạc tuổi sáu cậu kia xuất hiện. Cậu giang hai tay ra, tách hai nhóm học sinh đang hừng hực khí thế. Giọng nói ôn tồn vang lên: “Thôi, cho tôi xin đi, anh em cả mà, đánh nhau chi cho mệt, kỳ lắm!”.
Hiệp ngạc nhiên, cảm thấy giọng nói này quen quen như tiếng của Thuận, cháu mình. Anh gỡ kính râm, nhìn kỹ thì quả đúng là Thuận. Đeo kính râm trở lại, Hiệp lặng lẽ quan sát cách Thuận hòa giải. Thuận, một tay cầm cặp, vẫn giữ nụ cười tươi rói, giang rộng hai tay như đôi cánh che chắn giữa hai nhóm học sinh đang nhìn nhau gườm gườm. Quay sang bên phải, Thuận nói với hai cậu bạn cũ gần nhà: “Thiết, Thực, hai bác đang trông ở nhà kìa! Nghỉ hai giờ cuối, sao còn lạng quạng ở đây? Về nhà lẹ đi kẻo hai bác la cho đó!”. Rồi quay sang bên trái, cậu bất ngờ nhận ra một người quen: “Ủa! Lợi hả? – Thuận hỏi – Giờ này chưa đi học sao? Hà hà, anh phải mách anh Lộc trị tội cậu này mới được!”. Lợi vội vàng bào chữa: “Giáo sư bệnh, chúng em cũng được nghỉ hai giờ chót mà”. “Ờ, thôi được,” Thuận nói, “Lợi về đi. Cả ba anh nữa. Học trò với nhau cả mà, ai lại nói chuyện phải trái với nhau bằng đấm đá bao giờ!”. Lực, cậu học sinh to con và có vẻ mặt hung dữ nhất trong nhóm của Lợi, định lên tiếng phản đối. Lợi vội vàng ngăn lại, cướp lời: “Vâng, vâng, chúng em về… Dĩ hòa vi quý mà anh!”. Trong khi hai anh em Thiết dắt nhau về hướng đường Lý Thái Tổ, Thuận quay lại dặn Lợi: “Lợi vô nói với anh Lộc tối nay ghé chơi anh Thuận nghe!”. “Dạ, anh Thuận nhớ đừng mách anh em đấy nhé.” – “Ờ!”.
Hiệp mỉm cười hài lòng, định nổ máy xe thì lại dừng lại lắng nghe cuộc trò chuyện của nhóm học sinh vừa giải tán. Lực hậm hực hỏi Lợi: “Lợi, thằng nào đó? Thằng Thuận nào mà mày có vẻ ngán dữ vậy?”. Lợi đáp: “Anh Thuận bạn thân của anh Lộc tao đó. Khỏe lắm mày ơi! Mày đánh không lại đâu!”. Lực vẫn ấm ức: “Nhưng tao không thích nó can cái kiểu đàn anh ấy. Đánh không lại, tao cũng không ngán”. Lợi cười cười: “Biết rồi. Tao thấy bộ dạng mày muốn ăn đòn nên phải cướp lời không để cho mày gây sự. Bộ mày chưa nghe tiếng Thuận đầu bò sao?”. “Chưa, nó ghê gớm như thế nào, nói tao nghe đi” – Lực tò mò. Lợi bắt đầu ba hoa kể lể… Câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào? Mời các bạn đón đọc “Ánh Nắng Nhiệm Màu” của tác giả Chân Phương.