“Bột Mì Vĩnh Cửu” của Alexander Romanovich Belyaev, một tác phẩm khoa học viễn tưởng kinh điển của Nga, mang đến một câu chuyện đầy lôi cuốn và ý nghĩa xã hội sâu sắc. Được dịch bởi Lê Khánh Trương và Phạm Đăng Quế, cuốn tiểu thuyết này xoay quanh một nhà bác học tâm huyết, người cống hiến cả đời mình cho việc tạo ra một loại bột mì tự nở, với hy vọng xóa đói giảm nghèo cho nhân loại.
Tuy nhiên, giấc mơ cao đẹp ấy nhanh chóng biến thành cơn ác mộng khi ông thử nghiệm phát minh của mình trên một hòn đảo nhỏ. Bột mì vĩnh cửu, tưởng chừng là món quà của cuộc sống no đủ, lại bị người dân lạm dụng một cách vô tội vạ, khơi dậy lòng tham và sự ích kỷ tiềm ẩn. Hòn đảo nhỏ bé trở thành hiện trường của một thảm họa do chính con người tạo ra, đẩy cộng đồng đến bờ vực sụp đổ. Nhà bác học, từ vị cứu tinh được tung hô, nay phải đối mặt với sự phẫn nộ của chính những người ông từng muốn giúp đỡ, đồng thời gánh trên vai trọng trách tìm cách hủy diệt chính phát minh của mình.
Câu chuyện về bột mì vĩnh cửu là một bức tranh thu nhỏ về xã hội loài người với đầy đủ những gam màu sáng tối. Tác giả Alexander Belyaev đã khéo léo lột tả những góc khuất trong bản chất con người: sự lười biếng, ham muốn hưởng thụ không cần lao động, lòng tham vô đáy, sự vụ lợi và thiếu trung thực. Tất cả những yếu tố này đã dẫn đến sự sụp đổ của cả một cộng đồng. Không chỉ dừng lại ở đó, cuốn sách còn chạm đến sự thay đổi chóng mặt trong lòng người, khi họ sẵn sàng phản bội lẫn nhau vì lợi ích cá nhân.
Xuyên suốt tác phẩm, ta cũng cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc của tác giả dành cho những nhà khoa học chân chính. Họ mang trong mình những hoài bão lớn lao, những ý tưởng tốt đẹp nhằm cải thiện cuộc sống, nhưng lại không lường trước được hậu quả khi phát minh của họ bị lạm dụng và trở thành mối đe dọa cho nhân loại. “Bột Mì Vĩnh Cửu” đặt ra một câu hỏi đầy day dứt về mối quan hệ giữa khoa học và đạo đức, liệu chúng ta có thể tìm được tiếng nói chung và một giải pháp hài hòa?
Chỉ vỏn vẹn 124 trang, nhưng “Bột Mì Vĩnh Cửu” chứa đựng trong đó những vấn đề xã hội và đạo đức vô cùng sâu sắc. Với ngôn ngữ giản dị nhưng giàu hình ảnh, tác phẩm này sẽ để lại ấn tượng khó phai và khơi gợi nhiều suy ngẫm cho độc giả ở mọi lứa tuổi.
Alexander Romanovich Belyaev (1884-1942) là một trong những nhà văn tiên phong của thể loại khoa học viễn tưởng Liên Xô. Cuộc đời ông gắn liền với những thăng trầm của lịch sử và chính những trải nghiệm đó đã hun đúc nên một tâm hồn nhạy cảm, một ngòi bút sắc bén. Bị căn bệnh lao quật ngã ở tuổi 30, trong thời gian dưỡng bệnh, ông đã tìm thấy niềm đam mê với văn chương qua các tác phẩm của Jules Verne, H.G. Wells và Konstantin Tsiolkovsky. Sau khi khỏi bệnh, Belyaev bắt đầu sự nghiệp sáng tác và cho ra đời cuốn tiểu thuyết đầu tay “Đầu Giáo Sư Dowell” vào năm 1925. Cho đến những năm cuối đời, dù sống trong hoàn cảnh khó khăn của chiến tranh, ông vẫn miệt mài sáng tác. Belyaev qua đời trong nạn đói tại thị trấn Pushkin do quân Đức Quốc Xã chiếm đóng vào năm 1942. Ông để lại cho đời một kho tàng văn học đồ sộ với những tác phẩm kinh điển như “Chúa Tể Thế Giới”, “Người Cá”, “Người Bán Không Khí”, “Ngôi Sao KEZ”, “Người Bay Ariel”,… Những tác phẩm của ông không chỉ mang tính khoa học, dự báo táo bạo về tương lai mà còn chứa đựng những thông điệp nhân văn sâu sắc, góp phần đặt nền móng cho thể loại khoa học viễn tưởng Liên Xô.