Mùa hè năm 1981, cùng thời điểm nhóm nhạc Pink Lady tan rã và con thoi vũ trụ đầu tiên được phóng lên bầu trời, giấc mơ bóng chày chuyên nghiệp của Sorairo Suzuki vụt tắt trên băng ghế dự bị. Sau thất bại cay đắng trong trận đấu cuối cùng của mùa hè, cậu phải đối mặt với chấn thương, lời mỉa mai của huấn luyện viên và ánh nhìn lạnh lùng từ đồng đội. Không chỉ gánh chịu nỗi đau thể xác với cái chân bị gãy, Sorairo còn phải vật lộn với sự vỡ mộng về tương lai. Chiếc đài cát-xét Sony CF5950, kỷ vật của người cha quá cố, trở thành người bạn đồng hành duy nhất trong những ngày tháng nằm viện buồn bã. Âm nhạc và ký ức về cha như một liều thuốc tinh thần, khơi gợi trong cậu những suy tư về cuộc sống và khát khao tìm kiếm một hướng đi mới.
Ba năm gắn bó với bóng chày, Sorairo chợt nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hạnh phúc. Cậu bắt đầu chất vấn về khả năng và đam mê thực sự của bản thân. Ước mơ về Momoko Yoshida, cô gái cậu thầm thương trộm nhớ, càng thôi thúc Sorairo tìm kiếm một lối thoát cho sự bế tắc hiện tại. Cậu dự định sẽ tỏ tình với Momoko trước khi tốt nghiệp, nhưng nỗi sợ hãi và sự thiếu tự tin khiến cậu chùn bước. Kỳ nghỉ hè trôi qua trong sự dằn vặt và lo lắng, Sorairo vẫn chưa dám liên lạc với Momoko, lấy cái chân bị thương làm cái cớ để trốn tránh.
Bước vào năm học mới, Sorairo càng cảm thấy lạc lõng và bối rối. Chấn thương khiến cậu không thể tham gia câu lạc bộ bóng chày, còn việc học hành cũng trở thành gánh nặng khi cậu không còn động lực phấn đấu. Giữa những ngày tháng vô định, Sorairo tìm thấy niềm an ủi trong “Biển của Eros” – một công viên bí mật, nơi cậu và nhóm bạn cùng chia sẻ những cuốn sách khiêu dâm bỏ quên của các tài xế đường dài. Họ tin rằng nơi đây có thể giải tỏa những khát khao tuổi trẻ đang sục sôi trong mình.
Trong ngày đầu tiên của học kỳ hai, sự chán nản và bất lực lại ập đến. Sorairo không muốn đối diện với bất kỳ ai trong câu lạc bộ bóng chày, cả lớp thì đang bận rộn với bài kiểm tra mà không hề quan tâm đến cậu. May mắn thay, Oikawa, một thành viên cùng lớp và cũng là “dự bị ngàn năm” trong đội bóng chày, đã đến động viên và an ủi Sorairo. Bỏ lại bóng chày phía sau, Sorairo quyết định tham gia câu lạc bộ “Đi về nhà” với hy vọng tìm thấy niềm vui mới và có thể gặp được một cô bạn gái. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện với Oikawa và những ký ức về Kazuki, một thành viên khác trong câu lạc bộ bóng chày, càng khiến Sorairo cảm thấy mình là một kẻ ngoài cuộc. Hành trình tìm kiếm bản thân của Sorairo vẫn còn nhiều chông gai phía trước. Liệu cậu có thể vượt qua những thử thách của tuổi trẻ và tìm thấy ánh sáng cho riêng mình? Hãy cùng khám phá câu chuyện đầy cảm xúc và cảm hứng trong “BRUSH! Thanh Xuân Rực Rỡ Đến Thế” của tác giả Izuru Kanaka.