Mưa tháng tám miền Đông Nam bộ xối xả, nặng hạt, cuồng nộ. Gió quấn lấy mưa như tình nhân say đắm lăn lộn qua những vòm cây, mái nhà, đổ ập xuống khu công nghiệp vắng lặng. Cây đa cổ thụ sừng sững trước khu văn phòng bỗng chốc bị một tia sét xé toạc, đổ ập lên tòa nhà hai tầng, đúng vào căn phòng mang biển “Giám đốc”.
Hình ảnh thiên nhiên dữ dội mở đầu câu chuyện như một điềm báo cho những biến cố sắp xảy ra. Trong khung cảnh ấy, Tư Thanh, Út Minh và Chuyên – ba nhân vật chính – xuất hiện. Tư Thanh, người đàn ông ngoài năm mươi, vừa được bổ nhiệm chức Phó Văn phòng Ủy ban, đã mời vợ mình là Út Minh và kỹ sư Chuyên đến Vũng Tàu nghỉ cuối tuần. Sự hoạt bát khác thường của Tư Thanh khiến Chuyên ngạc nhiên, bởi trước đây anh vốn trầm lặng. Chuyến đi này không đơn thuần chỉ là nghỉ dưỡng, mà còn ẩn chứa mục đích sâu xa của Tư Thanh, liên quan đến lá đơn xin nghỉ việc ở Sao Mai của Chuyên.
Bãi biển Vũng Tàu trong xanh, nắng nhẹ, sóng êm dịu. Tư Thanh trở thành “người chỉ huy”, sắp xếp cho vợ khoác phao tắm biển, còn mình cùng Chuyên thi bơi. Trong làn nước mát, giữa tiếng sóng vỗ rì rào, Tư Thanh bắt đầu trải lòng về cuộc sống, về công việc, về những trăn trở trong lòng mình. Anh nói về sự thanh thản khi được hòa mình với thiên nhiên, về việc phải tập trung sức lực để tiến về phía trước, gạt bỏ những trở ngại bên đường. Những lời nói ấy, tưởng như vu vơ, lại mang hàm ý sâu sắc, khiến Út Minh và Chuyên phải suy nghĩ.
Buổi chiều, họ dạo bước trên bờ biển, bàn luận về những viên gạch tàu bị sóng gió bào mòn và những viên đá kè vững chãi. Tư Thanh lại tiếp tục “triết lý”, ví von Út Minh như những viên gạch tàu mỏng manh, cần có những viên đá vững chắc như Chuyên ở bên cạnh. Cuộc đối thoại tưởng như đùa vui, lại ẩn chứa những ngụ ý khó hiểu.
Đêm xuống, khách sạn biển chìm vào tĩnh lặng. Út Minh nằm một mình trên giường, lo lắng về việc Tư Thanh có thuyết phục được Chuyên rút lại đơn xin nghỉ việc hay không. Thành công của Sao Mai gắn liền với những đóng góp to lớn của Chuyên, sự ra đi của anh sẽ là một mất mát lớn. Út Minh nhớ lại những lời Tư Thanh nói với Chuyên trên xe, về sự mâu thuẫn trong suy nghĩ và hành động của anh. Nhưng Chuyên chỉ im lặng. Trong đêm vắng, Út Minh mong mỏi tiếng gõ cửa quen thuộc của chồng, nhưng chị biết, điều đó sẽ không xảy ra. Một dự cảm bất an len lỏi trong lòng chị. Chuyến đi Vũng Tàu này, với những lời nói và hành động kỳ lạ của Tư Thanh, dường như đang báo hiệu một bí mật nào đó sắp được hé lộ. Bí mật ấy là gì? Độc giả hãy cùng tìm câu trả lời trong “Cái Bóng” của tác giả Khôi Vũ.