“Cái Tôi Được Yêu Thương” của M.D. Wilhelm Stekel là một lời mời gọi mạnh mẽ đến sự chuyển hóa, dành cho những ai khao khát một cuộc sống tốt đẹp và viên mãn hơn. Tác giả dẫn dắt người đọc vào một hành trình khám phá những góc khuất tâm hồn, phơi bày những tổn thương, mặc cảm ẩn sâu trong mỗi cá nhân. Thông qua phân tích tâm lý sắc bén, Stekel vạch trần sự nguy hại của cái tôi vị kỷ, đồng thời soi sáng con đường vượt qua nó để hướng đến hạnh phúc đích thực. Cuốn sách là người bạn đồng hành lý tưởng cho những ai đang vật lộn với tổn thương tâm lý, giúp họ thấu hiểu bản thân, nhận diện nguyên nhân gây ra những vết thương lòng và tìm kiếm giải pháp chữa lành. Đồng thời, nó cũng là kim chỉ nam cho những người đang tìm kiếm mục đích sống, giúp họ vượt qua cái tôi vị kỷ, hướng đến những giá trị cao đẹp và khám phá sứ mệnh đích thực của cuộc đời mình. “Cái Tôi Được Yêu Thương” còn là chìa khóa vàng để cải thiện các mối quan hệ, giúp bạn hiểu rõ người khác, xây dựng những kết nối lành mạnh và bền vững.
Hơn cả một tác phẩm tâm lý học uyên bác, “Cái Tôi Được Yêu Thương” là nguồn động viên, khích lệ tinh thần mạnh mẽ. Cuốn sách khẳng định sự thay đổi là điều tất yếu, không ai có thể mãi hài lòng với hiện tại. Muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, ta cần dũng cảm thay đổi chính mình. Stekel tin tưởng rằng mỗi người đều sở hữu khả năng tự chữa lành, ai cũng có thể vượt qua tổn thương và kiến tạo một cuộc sống hạnh phúc. Và trên hết, yêu thương bản thân là nền tảng của mọi hạnh phúc. Chỉ khi yêu thương chính mình, ta mới có thể yêu thương người khác và đón nhận yêu thương từ họ. “Cái Tôi Được Yêu Thương” là món quà ý nghĩa dành tặng bản thân và những người thân yêu, một hành trình khám phá sự chữa lành và trưởng thành của mỗi cá nhân.
Trong lời giới thiệu, Stekel nhấn mạnh sự thay đổi mang tính cách mạng trong việc nhìn nhận bệnh thần kinh như một căn bệnh bắt nguồn từ tâm lý. Ông chia sẻ hành trình từ một nhà thám hiểm “hoang dã” của tâm lý đến khi gặp lý thuyết của Freud, thứ đã mở ra cho ông một thế giới mới. Stekel thừa nhận ảnh hưởng của Freud và phương pháp phân tâm học, nhưng đồng thời cũng khẳng định việc mỗi học trò cần vượt qua người thầy để trở thành bậc thầy của chính mình. Ông phát triển một liệu pháp tâm lý mới, coi trọng việc thấu hiểu bệnh nhân một cách riêng biệt, tránh áp đặt những quan niệm và phương pháp có sẵn. Stekel không phủ nhận tầm quan trọng của tính dục trong đời sống tinh thần, nhưng cho rằng nó chỉ là một phần của bức tranh lớn hơn.
Theo Stekel, quá trình trị liệu là sự phân tán, đập bỏ, rồi tổng hòa và tái thiết, phá hủy những bức tường pháo đài cũ kỹ của chứng loạn thần kinh để xây dựng những ngôi nhà mới tràn ngập ánh sáng cho tâm hồn. Nhà trị liệu không chỉ là người phân tích, mà còn là người định hướng, giúp bệnh nhân tìm thấy mục tiêu sống và nhìn nhận cuộc đời một cách thực tế. Ông ví von nhà trị liệu như một nhà tư tưởng, một nhà thơ, một bác sĩ, thậm chí là một cha xứ, một thủ lĩnh tinh thần, người đưa ra lời kêu gọi cao cả. Cuốn sách, với tựa đề “Cái Tôi Được Yêu Thương” trong bản tiếng Đức, là kết tinh của những trải nghiệm và suy ngẫm của Stekel về cuộc sống. Ông mong muốn truyền tải những suy nghĩ của mình một cách hấp dẫn, tránh sự khô khan của ngôn ngữ khoa học, bởi chính bác sĩ – nhà trị liệu, chứ không phải phương pháp, mới là người chữa lành.
Stekel mở đầu bằng một câu chuyện cổ tích về một vị vua tìm kiếm người kế vị bằng tiêu chí “hoang tưởng nhất”. Người chiến thắng lại là một nhà thơ mải mê với suy nghĩ của mình, dường như không hề quan tâm đến tấm gương phản chiếu. Stekel lý giải rằng nhà thơ, cũng như mỗi chúng ta, đều mang trong mình tấm gương tâm hồn, nơi phản chiếu cái tôi của chính mình. Sự tự kiêu, lòng tự ái khao khát được tán dương, ngưỡng mộ chỉ để thỏa mãn cảm giác đề cao bản thân. Chúng ta đều tự si, yêu bản thân hơn người khác, cái tôi của chúng ta là trung tâm vũ trụ.
Stekel phân tích sự tự si ở trẻ nhỏ, được nuôi dưỡng bởi sự kỳ vọng mù quáng của cha mẹ, dễ dẫn đến khủng hoảng khi va chạm với hiện thực. Ông đặt câu hỏi về tình yêu cuồng nhiệt, liệu có phải chỉ là một dạng thức của tự si, khi ta nhìn thấy ở đối phương hình ảnh lý tưởng của chính mình. Ông cho rằng tình yêu sét đánh, hay thậm chí tình yêu được vun đắp, đều có thể bắt nguồn từ tự si, từ việc cái tôi được khúc xạ qua “ánh mắt si tình” của người khác. Chúng ta yêu đối tượng bởi đối tượng ấy mang trong mình sự ngưỡng mộ với cái tôi của chúng ta.
Cuối cùng, Stekel chỉ ra hai mặt của cái tôi: hoang tưởng tự đại và nhút nhát tự ti. Nếu sự tự si thái quá dẫn đến hoang tưởng, phóng đại cái tôi và làm lu mờ mọi thứ xung quanh, thì sự tự ti lại phóng đại mọi thứ bên ngoài, làm giảm giá trị của cái tôi bên trong. Cả hai đều bắt nguồn từ khao khát được vĩ đại, được ngưỡng mộ, nhưng lại biểu hiện theo hai hướng đối lập. Chứng hoang tưởng tự đại ẩn nấp trong mỗi chúng ta, thể hiện qua sự ganh tị, đố kị, trong khi người tự ti lại luôn cảm thấy mình bé nhỏ, không đủ năng lực.