“Cái Trống Thiếc” (1959) của Günter Grass, tác giả đoạt giải Nobel Văn học năm 1999, là một tuyệt tác văn chương với bút pháp mạnh mẽ và tinh tế, hứa hẹn một hành trình đọc đầy ý nghĩa. Tác phẩm đan xen các tầng lớp ngôn ngữ, kết hợp kịch tính và biểu tượng, đồng thời lồng ghép yếu tố kỳ ảo một cách sáng tạo và bất ngờ, tạo nên một trải nghiệm độc đáo. Dù có thể là một thử thách đối với một số độc giả Việt Nam bởi sự phức tạp trong lối viết, nhưng sự kiên trì sẽ được đền đáp bằng những khám phá đầy cuốn hút ẩn sau từng trang sách.
Thông qua nhân vật họa sĩ Oskar, Grass thể hiện một chiều sâu tâm lý đầy sắc thái và khả năng sáng tạo phi thường. Sinh năm 1927, trải qua thời kỳ chiến tranh và bị giam giữ sau chiến tranh, những trải nghiệm khắc nghiệt này đã thấm đẫm vào phong cách sáng tác của ông, tạo nên một dấu ấn riêng biệt cho các tác phẩm, đặc biệt là “Cái Trống Thiếc”. Cuốn tiểu thuyết này đã góp phần thay đổi cách nhìn nhận về văn học và hiện thực, khẳng định vị thế của nó như một tác phẩm kinh điển đáng đọc và suy ngẫm.
Đoạn trích trên dường như là một phần nội dung của “Cái Trống Thiếc”, khởi đầu bằng việc nhân vật “mình” đang tìm kiếm một phòng trọ mới khi học kỳ đông sắp kết thúc. Nhờ sự giúp đỡ của Ulla, nhân vật tìm đến văn phòng quản lý nhà ở sinh viên và nhận được một vài địa chỉ tiềm năng. Trước đó, nhân vật ghé thăm ông Korneff, một thợ đục đá, vừa là vì tình bạn, vừa là để tìm kiếm công việc làm thêm trong kỳ nghỉ.
Tại xưởng của Korneff, nhân vật “mình” tìm thấy cơ hội kiếm tiền bằng việc khắc chữ lên bia mộ. Cải cách tiền tệ, dù mang đến sự lạc quan, nhưng cũng đồng thời khẳng định một sự thật trần trụi: cái chết là điều không thể tránh khỏi, và nhu cầu về bia mộ vẫn luôn hiện hữu. Thậm chí, cải cách tiền tệ còn gián tiếp tạo ra thêm việc làm cho những người thợ khắc đá như Korneff, khi nhiều cửa hàng, ngân hàng cần sửa sang, trang trí lại mặt tiền. Nhân vật “mình” nhanh chóng nhận việc và kiếm được một khoản kha khá từ việc khắc bia mộ cho Aloys KLifer.
Với số tiền kiếm được, nhân vật “mình” bắt đầu hành trình tìm phòng trọ. Địa chỉ đầu tiên là nhà Zeidler trên phố Julicher-strasse, được lựa chọn vì gần trường. Bối cảnh phố phường đổ nát sau chiến tranh được miêu tả sống động, từ những đống gạch vụn, cỏ dại mọc um tùm, cho đến những ngôi nhà đang được sửa chữa dang dở. Giữa khung cảnh hoang tàn đó, cửa hàng mai táng Schornemann, dù bảng hiệu đã bị hư hại, vẫn giữ được nét trang nghiêm nhờ hai cây cọ được khắc trên mặt đá.
Đoạn trích kết thúc tại đây, khiến người đọc tò mò về những diễn biến tiếp theo trong hành trình tìm phòng trọ của nhân vật và những câu chuyện khác sẽ được hé lộ trong “Cái Trống Thiếc”. Hãy đọc cuốn sách để khám phá thêm về thế giới đầy màu sắc và ý nghĩa mà Günter Grass đã tạo ra.