Trong “Cảnh Đồi Mờ Xám”, tiểu thuyết đầu tay của Kazuo Ishiguro, người đọc được dẫn dắt vào một thế giới nội tâm đầy ám ảnh và những hồi ức chập chờn của Etsuko, một góa phụ người Nhật Bản mới chuyển đến Anh sống cùng con gái. Bối cảnh nước Anh ảm đạm dường như phản chiếu chính tâm trạng u uất của Etsuko khi bà liên tục bị cuốn vào dòng ký ức về cuộc sống trước đây ở Nagasaki, Nhật Bản. Những mảnh ghép quá khứ hiện lên mờ ảo, đan xen giữa hiện tại, xoay quanh mối quan hệ phức tạp với con gái Keiko, người vừa tự tử. Cái chết của Keiko trở thành một bóng ma đeo bám Etsuko, khiến bà không ngừng tự vấn về vai trò làm mẹ của mình và những lựa chọn trong quá khứ.
Ishiguro khéo léo sử dụng lối kể chuyện phi tuyến tính, đan xen giữa hiện tại và quá khứ, tạo nên một bức tranh tâm lý đầy day dứt. Những ký ức của Etsuko về Nagasaki, về người chồng đầu tiên Jiro, về cô con gái Sachiko và những biến động xã hội sau chiến tranh, tất cả hòa quyện vào nhau, dần hé lộ những bí mật và góc khuất trong cuộc đời bà. Qua những mảng ký ức vụn vỡ, độc giả dần hiểu được những tổn thương sâu kín mà Etsuko phải gánh chịu, sự cô đơn và nỗi đau mất mát không nguôi ngoai.
Không chỉ là câu chuyện về nỗi đau mất con, “Cảnh Đồi Mờ Xám” còn là một bức tranh xã hội Nhật Bản thời hậu chiến với những biến động, những giá trị truyền thống bị lung lay và sự va chạm giữa các thế hệ. Ishiguro đã khắc họa một cách tinh tế sự khác biệt văn hóa giữa phương Đông và phương Tây, đặc biệt là qua mối quan hệ giữa Etsuko và con gái Keiko, người đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống phương Tây.
Với giọng văn trầm lắng, đầy chất thơ, Ishiguro dẫn dắt người đọc vào một hành trình khám phá nội tâm đầy ám ảnh, nơi ranh giới giữa thực tại và quá khứ trở nên mong manh. “Cảnh Đồi Mờ Xám” là một tác phẩm đầy xúc động về tình mẫu tử, về sự mất mát, về ký ức và sự tha thứ. Đây là một khởi đầu đầy hứa hẹn cho sự nghiệp văn chương lừng lẫy của Kazuo Ishiguro, một tác giả đã giành được giải Nobel Văn học.