Judith Rashleigh, nay với thân phận Elisabeth Teerlinc, đã chạm tới đỉnh cao của giới thượng lưu châu Âu, tận hưởng cuộc sống xa hoa, lộng lẫy tại Venice. Dường như mọi thứ cô khao khát đều nằm trong tầm tay. Nhưng ẩn sau lớp vỏ bọc hào nhoáng ấy là những bi kịch chực chờ bùng nổ. Trong “Chiếu Trên”, Judith phải đối mặt với những kẻ thù tàn nhẫn hơn, những hiểm nguy vượt xa sức tưởng tượng của cô. Giữa vòng xoáy chết người này, hy vọng duy nhất của cô nằm ở một bức tranh vô giá, một báu vật mà chính cô cũng hoài nghi về sự tồn tại của nó.
“Chiếu Trên”, phần hai trong loạt tiểu thuyết về Judith Rashleigh, tiếp tục theo chân hành trình thăng trầm của cô, đồng thời hé lộ những góc khuất bi thương trong quá khứ. Cuốn sách này là lời nhắc nhở rằng ngay cả những kẻ bị coi là “phản diện” cũng mang trong mình những câu chuyện riêng, những nỗi đau và động cơ riêng. Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, tàn nhẫn, Judith là ai? “Chiếu Trên” sẽ cho bạn câu trả lời.
Hãy cùng bước vào thế giới bí ẩn và tinh tế của Elisabeth, một thế giới được dệt nên từ nhung lụa và nguy hiểm, qua đoạn trích đầy lôi cuốn sau:
Không khí trong phòng tắm ấm áp, thoang thoảng hương dầu hạnh nhân. Tôi vừa thêm chút nước lạnh vào bồn, vừa lấy khăn tắm từ trong tủ. “Vào đi,” tôi nói, đưa điếu thuốc qua vai cho người đàn ông đang bước vào. Chiếc khăn Hermès họa tiết Circassia màu xanh lam và xanh nước biển được tôi quấn quanh quai túi xách, rồi vòng qua cổ hắn khi hắn từ từ chìm vào làn nước ấm áp. “Hút đi,” tôi thì thầm, đặt điếu thuốc vào miệng hắn. Điếu thuốc không có lửa, nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó. Khi hắn hít vào, tôi siết chặt chiếc khăn. Hắn giật mình, đập tay xuống mặt nước, tạo nên những gợn sóng lan tỏa. Tôi chống hai chân lên thành bồn, giữ chặt chiếc khăn. Hắn vùng vẫy, tôi bắt đầu đếm. Cơn giãy giụa dần yếu đi, chỉ còn những tiếng thở dốc và tiếng nước sôi réo. Hắn cố gắng vùng lên lần cuối, chiếc khăn tuột ra, hắn trượt xuống nước. Tôi ấn mạnh hơn. Giữa làn nước đỏ máu, tôi nhìn thấy những cú giãy giụa cuối cùng của hắn. Hắn cố gắng ngoi lên trong tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn giữ chặt. Nước tràn vào miệng hắn, rồi đôi mắt hắn mở to, vô hồn. Đầu hắn ngả ra sau, cổ họng tím tái. Tôi đặt tay lên ngực hắn, không còn một nhịp đập nào. Xong việc, tôi vẫn còn phải xử lý bồn tắm đầy máu và tàn thuốc. Tôi vặn vòi nước nóng, cố gắng nhấc hắn lên. Chiếc khăn tắm dài che phủ thân thể hắn. Tôi vén khăn lên, để lộ khuôn mặt hắn. “Không phải Elisabeth. Mà là Judith.”