“Chớ Gọi Tôi Là Người” của Vương Sóc là một tiểu thuyết hài hước siêu thực, xoay quanh nỗ lực của một tổ chức tự xưng là Ủy Ban Tổng Động viên Dân Tộc Toàn Quốc (gọi tắt là Tổng Hội) trong việc khôi phục danh tiếng võ thuật Trung Quốc trên trường quốc tế. Đối mặt với thất bại liên tiếp, Tổng Hội đặt hy vọng vào Đại Mộng Quyền, một môn phái võ bí ẩn được cho là nắm giữ sức mạnh vô song. Một cách tình cờ, họ phát hiện Đường Nguyên Báo, một người lái xe xích lô bình thường ở ga Bắc Kinh, lại chính là truyền nhân cuối cùng của môn phái này. Từ đây, câu chuyện mở ra vô số tình huống dở khóc dở cười dưới ngòi bút tài hoa của Vương Sóc, người được mệnh danh là “vua lưu manh văn học” Trung Quốc.
Tác phẩm mang đậm dấu ấn phong cách độc đáo của Vương Sóc, với lối viết đan xen giữa hiện thực và phi lý, hài hước và sâu sắc. Cuốn sách không chỉ khắc họa cuộc hành trình tìm kiếm truyền nhân võ thuật mà còn phản ánh những trăn trở về bản sắc văn hóa, lòng tự tôn dân tộc và cả những góc khuất của xã hội Trung Quốc đương đại. Qua lăng kính châm biếm, tác giả khéo léo lồng ghép những bình luận về sự mâu thuẫn giữa truyền thống và hiện đại, giữa khát vọng vươn lên và thực tế phũ phàng.
“Chớ Gọi Tôi Là Người” không phải là một câu chuyện dễ đọc. Với hệ thống biểu tượng dày đặc và bối cảnh văn hóa đặc thù, cuốn sách đòi hỏi người đọc sự kiên nhẫn và khả năng suy luận. Chính sự phức tạp, thậm chí là “phi lý đến mức gây kinh ngạc” (USA Today) này lại tạo nên sức hút riêng cho tác phẩm. Đằng sau lớp vỏ hài hước, độc giả sẽ dần khám phá những tầng ý nghĩa sâu xa về con người, về xã hội, về những giá trị tưởng chừng đã mất đi trong cuộc sống hiện đại.
The Economist đã ví Vương Sóc như “Kerouac của Trung Quốc”, và “Chớ Gọi Tôi Là Người” chính là minh chứng rõ nét cho sự so sánh này. Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện giải trí đơn thuần mà còn là một cuộc hành trình tâm linh, một lời tự vấn về bản ngã và ý nghĩa của cuộc sống. Tác giả đã khéo léo kết hợp giữa yếu tố hài hước và triết lý, tạo nên một tác phẩm vừa dí dỏm, vừa day dứt, khiến người đọc phải suy ngẫm ngay cả sau khi gấp trang sách cuối cùng. Chính tác giả cũng chia sẻ, tiểu thuyết không nhất thiết phải đọc một cách nghiêm túc, hãy xem nó như một “trò hàn huyên hỗn lộn”, và chỉ khi đó, người đọc mới thực sự thưởng thức được trọn vẹn tinh thần của tác phẩm.
Đoạn trích mở đầu cuốn sách đã hé lộ phần nào bầu không khí kỳ lạ và đầy mỉa mai của câu chuyện. Một cuộc họp quan trọng về võ thuật được tổ chức trong một nhà hát rộng lớn nhưng trống rỗng, với những nhân vật có phần lố bịch và những phát ngôn đầy mâu thuẫn. Hình ảnh chàng trai điển trai chủ trì cuộc họp, bên cạnh là Trưởng Ban thư ký với vẻ ngoài lôi thôi và lời lẽ kích động, tạo nên một sự tương phản thú vị, báo hiệu những tình huống hài hước sắp diễn ra. Việc đề cập đến những chi tiết như mì tôm, trà, thuốc lá trong báo cáo công việc càng làm tăng thêm tính châm biếm cho câu chuyện. Cuộc tìm kiếm truyền nhân Đại Mộng Quyền, những cuộc tranh luận về hiệu quả của võ thuật truyền thống, lẫn sự can thiệp của các nhân vật nước ngoài hứa hẹn sẽ mang đến cho người đọc một trải nghiệm độc đáo và khó quên.