Nguyễn Tuân, một cây bút tài hoa của văn học Việt Nam, được biết đến rộng rãi qua những tác phẩm như “Vang bóng một thời” hay “Tùy bút sông Đà”. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, ẩn sâu trong sự nghiệp sáng tác đồ sộ của ông, còn tồn tại một “Chùa Đàn” kỳ bí và tuyệt vời, một tinh hoa văn chương ít được khám phá. Được thai nghén trong giai đoạn 1943-1945, dưới ảnh hưởng sâu sắc của “Liêu trai chí dị” của Bố Tùng Linh, “Chùa Đàn” đưa người đọc bước vào một thế giới huyền ảo, u ám và đầy mê hoặc.
“Chùa Đàn” ban đầu là tập truyện ngắn mang tên “Tâm sự của nước độc”, bao gồm những câu chuyện đầy ám ảnh như “Khóa thi cuối cùng”, “Trên đỉnh non Tản”, “Đới roi”, “Xác ngọc lam”, “Rượu bệnh”, “Lửa nến trong tranh”, “Loạn âm” và chính truyện ngắn cùng tên với tập truyện. Những câu chuyện này sau đó được in trong tập “Yêu ngôn” xuất bản năm 1999. Đặc biệt, sau khi Việt Minh tiếp quản Hà Nội năm 1945, Nguyễn Tuân đã bổ sung thêm hai phần “Dựng” và “Mưỡu cuối”, hoàn thiện tác phẩm và cho xuất bản chính thức vào năm 1946.
Vẫn giữ nguyên phong cách điệu mỹ đặc trưng của Nguyễn Tuân, “Chùa Đàn” lại mang đến một sắc thái khác biệt, một sự tìm kiếm cái đẹp chân thực và trần trụi hơn. Không chỉ dừng lại ở những vẻ đẹp ao ước, tác phẩm còn khắc họa những bi kịch sâu sắc, nơi con người sẵn sàng hy sinh để nghệ thuật được tái sinh trong một sinh mệnh khác. Chính sự kết hợp giữa chất huyền bí, u ám cùng với bút pháp tài hoa, tinh tế đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho “Chùa Đàn”.
“Chùa Đàn – Vang Bóng Một Thời” không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một hành trình khám phá tâm hồn con người, khám phá những góc khuất bí ẩn của nghệ thuật và sự sáng tạo. Đọc “Chùa Đàn”, độc giả sẽ được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc sâu lắng, đắm chìm trong thế giới huyền bí đầy mê hoặc và chiêm nghiệm những thông điệp nhân văn sâu sắc mà Nguyễn Tuân gửi gắm. Đây chắc chắn sẽ là một cuộc hành trình đáng nhớ, một trải nghiệm văn chương khó quên.