Du Nguyệt Như, một cô gái sống trong thế giới đầy toan tính, nơi ranh giới giữa lợi dụng và bị lợi dụng mong manh như sợi chỉ. Cô không phải một cô gái tốt, và người đàn ông cô phải bám lấy – Hi Nhĩ – cũng vậy. Dù anh ta là sói, cô vẫn phải ở bên cạnh. Bước vào cuộc hôn nhân hào nhoáng, Du Nguyệt Như như lạc giữa chốn phồn hoa đô hội. Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, tiệc rượu phòng hoa xa xỉ, đồi trụy, cô đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, nhìn xuống thành phố về đêm lộng lẫy qua lớp kính trong suốt của thang máy. Ánh đèn lấp lánh hòa vào màn đêm lạnh lẽo, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng Du Nguyệt Như không còn tâm trí nào để thưởng thức. Cảm giác trống rỗng khi thang máy lên cao khiến cô bất an, lo sợ mình sẽ không bao giờ thích nghi được.
Tiếng “tinh” báo hiệu thang máy đã đến nơi. Cô bước ra, một nụ cười yếu ớt hiện trên đôi môi xinh đẹp. Tiếng giày cao gót nạm kim cương vang lên trên tấm thảm sang trọng. Sau khi trải qua cuộc kiểm tra gắt gao, Du Nguyệt Như cuối cùng cũng đến được cánh cửa dẫn vào khu vực thượng khách. Hít một hơi thật sâu, cô đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ.
Một bữa tiệc kích tình đang diễn ra bên trong. Nam nữ quấn lấy nhau, tiếng nhạc xập xình hòa lẫn tiếng rên rỉ, thở dốc tạo nên một bầu không khí nóng bỏng, dâm đãng. Dường như không hề nao núng trước cảnh tượng này, Du Nguyệt Như tiến đến quầy bar, nốc cạn ly cocktail – một thủ tục bắt buộc với mỗi người khi bước vào đây. Vị rượu cay nồng lan tỏa xuống cổ họng, như một ngọn lửa thiêu đốt mọi giác quan. Ánh mắt quả quyết, cô lướt qua những cặp đôi đang quấn quýt, vòng qua bức bình phong, tiến về phía người đàn ông tóc nâu đang ngồi trên ghế sofa ở cuối phòng khách.
“Xin lỗi Hi Nhĩ, em tới muộn.” Giọng nói ngọt ngào, Du Nguyệt Như nghiêng người hôn lên má anh. Vừa định ngồi xuống bên cạnh, cô đã bị anh kéo vào lòng, ngồi trên đùi. Cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô, như một lời tuyên bố sở hữu với những người đàn ông khác trong căn phòng. Du Nguyệt Như tựa vào người anh, cử chỉ thân mật, tự nhiên. Cô là một người phụ nữ tinh tế, nhạy bén, dù Hi Nhĩ vẫn giữ nét mặt như thường ngày, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khó chịu trong anh. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào cằm anh, như một lời nũng nịu. “Hả?” Hi Nhĩ nhìn Du Nguyệt Như, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tinh tế, đôi mắt long lanh, khóe mắt hơi xếch lên. Không một người phụ nữ nào có thể sánh bằng người phụ nữ quyến rũ trong vòng tay anh lúc này. Câu chuyện của họ sẽ tiếp diễn như thế nào? Mời bạn đón đọc “Cô Bé, Em Thua Rồi” của tác giả Tâm Thường.