Cuốn sách “Con Đường Bên Ngoài Mọi Con Đường” của Osho, dựa trên kinh Sarvasar Upanishad, không dành cho những tâm hồn yếu đuối. Nó là một cuộc hành trình đầy thách thức, phá vỡ mọi cấu trúc, niềm tin và chấp niệm mà chúng ta bám víu để định nghĩa cái tôi. Ngay từ lần đọc đầu, bạn sẽ cảm nhận được sự rung chuyển mạnh mẽ trong tâm trí. Lần thứ hai, tâm trí bạn dường như đóng băng, và đến lần thứ ba, bạn sẽ thấy nó tan chảy, nhường chỗ cho một sự trống rỗng lạ kỳ. Nếu bạn hài lòng với con người hiện tại của mình, hãy dừng lại ở đây. Nếu không, những lời dạy của Osho sẽ ám ảnh bạn, thay đổi bạn mãi mãi.
Osho, như một phương tiện của sự tồn tại, dẫn dắt chúng ta đến cánh cửa nơi chân lý tự hiển lộ trong sự thuần khiết tuyệt đối. Ông thổi hồn vào những văn bản cổ đại của Sarvasar Upanishad, diễn giải chúng bằng ngôn ngữ hiện đại, dễ hiểu, mang lại ý nghĩa cho những hỗn loạn của thế giới. Những chân lý này đã tồn tại hàng thế kỷ, nhưng như Osho đã nói, chúng ta chỉ có thể thấu hiểu bằng cách sống, trải nghiệm, chứ không phải bằng lý thuyết suông. Mối quan tâm của ông không nằm ở việc nhồi nhét thêm kiến thức, mà là nuôi dưỡng cái thực bên trong mỗi người, giúp chúng ta thoát khỏi gánh nặng của tri thức, tránh trở thành những con lừa chất đầy sách vở.
Giống như sâu bướm không thể hình dung ra sự biến đổi thành bướm, chúng ta cũng khó lòng tưởng tượng được sự chuyển hóa tâm linh khi tiếp nhận những lời dạy này. Nhưng một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, vượt ra ngoài ngôn từ, đưa bạn đến trải nghiệm tự do tuyệt đối, như cánh bướm vút bay trên bầu trời rộng mở.
Sarvasar Upanishad khởi đầu bằng câu hỏi về tù túng và giải thoát, và kết thúc bằng một câu hỏi khác: “Ta không là người làm – làm sao có thể có tù túng hay giải thoát cho ta?”. Câu trả lời này, thay vì được đưa ra ngay từ đầu, lại nằm ở cuối hành trình, bởi Upanishad là một quá trình giác ngộ từng bước, dần dần xóa tan mọi nghi vấn, đưa người tìm kiếm đến trạng thái vô câu hỏi. Thông điệp cốt lõi của Upanishad là sự hợp nhất của vạn vật: không có sự phân chia cá thể, chỉ có một sự tồn tại phổ quát.
Một số người cho rằng quan điểm này dẫn đến sự buông xuôi, vô trách nhiệm, không phân biệt đúng sai, thiện ác. Osho đã làm rõ rằng đó là một sự hiểu lầm. Mục đích duy nhất của sự giác ngộ là giúp chúng ta từ bỏ cấu trúc bản ngã, hòa mình vào thực tại cái một. Quá trình này đưa chúng ta qua bốn trạng thái của tâm thức (thức, mơ, ngủ, turiya) và năm thể (vật lý, năng lượng, tâm trí, nhận biết, phúc lạc). Osho giải thích về năm thể này, đồng thời phân tích về sướng và khổ, bởi lẽ sự đồng nhất của chúng ta với thân thể vật lý chính là nguyên nhân của mọi khổ đau. Chúng ta thường quy kết sướng cho thân thể và đổ lỗi khổ đau cho người khác, trong khi thực tế, thân thể là nguồn gốc của cả sướng và khổ. Chỉ khi nhận ra điều này, chúng ta mới có thể tìm kiếm nguồn gốc thực sự của phúc lạc.
Sự đồng nhất với thân thể bắt nguồn từ sự bám víu vào tri thức, mà tất cả đều đến từ bên ngoài. Chúng ta sống trong sự phụ thuộc, sợ hãi bị bỏ rơi, mất đi chỗ dựa. Chỉ khi bản ngã tan biến, chúng ta mới nhận ra trạng thái hiện hữu tự thân, không lệ thuộc vào bất kỳ đối tượng nào. Bản ngã là một ảo tưởng do chúng ta tạo ra, dựa trên tri thức vay mượn. Tâm thức thì khác, nó tồn tại trước khi thân thể ra đời và sẽ tiếp tục tồn tại sau khi thân thể chết đi.
Con đường duy nhất, theo Osho, là cởi bỏ lớp áo tri thức, trở về trạng thái trần trụi nguyên sơ. Khi đó, sự khải lộ bên trong sẽ xảy ra. Tôn giáo, theo nghĩa này, là nghệ thuật chết đi, nghệ thuật triệt tiêu bản ngã, để lại một khoảng trống rỗng, nơi chúng ta có thể thấu hiểu bản chất thực sự của mình.
Xin mời bạn bước vào hành trình khám phá kho báu huyền môn phương Đông này, và để những giọt mưa hoa tưới mát tâm hồn bạn.