Chìm sâu trong bóng tối của sự tồn tại vô nghĩa, con người hiện đại tựa như một ngôi nhà tắt đèn giữa đêm đen, lạc lõng như con thuyền mất phương hướng giữa đại dương mênh mông. Một điều gì đó bên trong đã bị dập tắt, ký ức về đích đến và khát vọng trở thành đã bị lãng quên. Tuy nhiên, Osho, bậc thầy tâm linh nổi tiếng, nhìn thấy tia hy vọng le lói giữa màn đêm dày đặc. Ông tin rằng, bóng tối càng đậm thì bình minh càng gần, và một sự tái sinh thần thánh đang chuẩn bị bùng nổ trên toàn thế giới. Đây là thời khắc chuyển giao, thời khắc của những cơn đau sinh nở cho một nhân loại mới. Và mỗi chúng ta không chỉ là khán giả, mà là những người tham gia tích cực vào quá trình tái sinh này, là những viên gạch xây dựng dinh thự tương lai, là những tia sáng của mặt trời ngày mai.
Osho kêu gọi chúng ta thức tỉnh khỏi giấc mộng tồi tệ của sự vô nghĩa và buồn tẻ. Cuộc sống không hề vô vị, trái lại, nó là nguồn mãn nguyện vô tận. Nhưng chúng ta đã lạc lối, quên mất con đường dẫn đến sự mãn nguyện đích thực. Tồn tại mà không sống, chỉ chờ đợi cái chết, làm sao có thể tìm thấy niềm vui và ý nghĩa? Osho đến để chỉ ra con đường đã luôn hiện hữu, con đường vĩnh hằng dẫn từ bóng tối đến ánh sáng, con đường được gọi là dharma, là đạo. Đó là phương tiện thắp lại ngọn đèn nội tâm, định hướng cho con thuyền lạc lối của chúng ta. Giữa dòng đời hỗn mang, tôn giáo, theo lời của Mahavira, chính là ốc đảo tin cậy, là điểm đến và nơi nương náu an toàn.
Lời mời gọi của Osho dành cho tất cả những ai khao khát một cuộc sống tràn ngập ánh sáng và niềm vui, những ai muốn chạm đến sự thật mang lại bất tử. Không cần phải làm gì cả, chỉ cần mở mắt ra, thức tỉnh và nhìn. Bởi lẽ, không có gì trong con người thực sự bị dập tắt hay mất phương hướng. Chỉ khi nhắm mắt, ta mới lạc lối trong bóng tối; khi mở mắt ra, ta sẽ trở thành vị vua của chính mình. Osho mong muốn chúng ta biến thất bại thành chiến thắng, bóng tối thành ánh sáng, cái chết thành bất tử. Ông mời gọi chúng ta cùng lên thuyền, bắt đầu hành trình khám phá bản thân và thế giới.
Hành trang duy nhất mà Osho mang theo và muốn chia sẻ chính là tình yêu thương vô hạn, là sự hiện diện của Chúa trời trong ông. Và điều kỳ diệu là, tình yêu thương càng được chia sẻ thì càng lan tỏa và nhân rộng. Tình yêu sinh ra tình yêu, hận thù gây ra hận thù. Bất cứ điều gì ta trao đi, ta sẽ nhận lại được như vậy. Trong không gian yên tĩnh và hẻo lánh, Osho mở lòng mình, rót tình yêu thương vào trái tim người đọc. Chỉ trong bầu không khí của tình yêu thương, sự giao tiếp đích thực mới có thể diễn ra. Bởi chỉ khi lắng nghe bằng trái tim, chứ không phải bằng cái đầu, ta mới thực sự nghe thấy, mới thực sự hiểu được những điều không thể diễn tả bằng lời. Những lời nói, dù chỉ là những biểu tượng yếu ớt, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ khi được lắng nghe trong sự tĩnh lặng của tâm trí và trái tim. Đó chính là nghe bằng trái tim, là con đường giao tiếp đích thực mà Osho muốn truyền tải.