Kazuo Ishiguro, một trong những cây bút hàng đầu của văn chương Anh đương đại, trở lại với độc giả bằng “Dạ Khúc: Năm Câu Chuyện Về Âm Nhạc Và Đêm Buông”, một tập truyện ngắn xoay quanh mối liên hệ mật thiết giữa âm nhạc và những khoảnh khắc tĩnh lặng của đêm. Năm câu chuyện tưởng chừng riêng lẻ, không liên kết về cốt truyện, lại hòa quyện thành một tổng thể thống nhất, vẽ nên bức tranh đa sắc về cuộc sống của những tâm hồn đam mê âm nhạc.
Từ quảng trường Venice đến những con phố London, từ vùng đồi Malvern yên bình đến khách sạn xa hoa ở Beverly Hills, Ishiguro đưa ta gặp gỡ những nhân vật đến từ khắp nơi trên thế giới, thuộc những tầng lớp xã hội khác nhau. Một nhạc công guitar Đông Âu chật vật mưu sinh, một nhóm bạn đại học hoài niệm về thời thanh xuân đầy mộng mơ, một nhạc sĩ trẻ tìm về chốn bình yên của tuổi thơ, một nghệ sĩ saxophone tài năng nhưng lận đận, và một nghệ sĩ cello Hungary ôm ấp giấc mộng thiên tài. Họ, những con người tưởng chừng xa lạ, lại được kết nối bởi thứ ngôn ngữ chung của tâm hồn: âm nhạc.
Tuy nhiên, âm nhạc trong “Dạ Khúc” không phải là những giai điệu hào nhoáng trên sân khấu lớn, mà là những thanh âm nhẹ nhàng, sâu lắng trong những khoảnh khắc riêng tư, chiêm nghiệm. Mỗi câu chuyện đều khéo léo khắc họa sự giao thoa giữa hai thế giới: thế giới nội tâm nhỏ bé với những ước mơ hoài bão ấp ủ, và thế giới hào nhoáng của thành công với những cám dỗ và mất mát. Nỗi lưu luyến với thế giới bên trong và khao khát nhưng cũng đầy e dè trước thế giới bên ngoài tạo nên một nỗi buồn man mác, dịu ngọt xuyên suốt tác phẩm, gợi nhớ đến dư vị của “Mãi Đừng Xa Tôi”, một tác phẩm nổi tiếng khác của Ishiguro.
Âm nhạc không chỉ là chủ đề của “Dạ Khúc”, mà còn là một phần không thể tách rời khỏi cuộc đời của chính tác giả. Từng theo đuổi đam mê âm nhạc thời trẻ, chơi nhạc đường phố ở Paris và gửi bản thu âm demo cho các hãng đĩa, ngay cả khi đã là một nhà văn nổi tiếng, Ishiguro vẫn tiếp tục sáng tác cho một album nhạc jazz. Âm nhạc len lỏi trong các tiểu thuyết của ông, khi là phông nền, khi là chi tiết quan trọng của cốt truyện. Với “Dạ Khúc”, Ishiguro có cơ hội trọn vẹn khám phá niềm đam mê âm nhạc, đồng thời thể hiện ý nghĩa của nó trong cuộc sống của những con người bình thường mà mỗi độc giả đều có thể tìm thấy một phần của chính mình.
Sinh năm 1954 tại Nagasaki, Nhật Bản, Kazuo Ishiguro chuyển đến Anh sống cùng gia đình năm 1960 và sau đó nhập quốc tịch Anh. Ông tốt nghiệp cử nhân và thạc sĩ sáng tác văn học, bắt đầu sự nghiệp văn chương với tiểu thuyết đầu tay “A Pale View of Hills” (1982) và nhanh chóng được đánh giá là một trong những cây bút trẻ triển vọng nhất cùng thời với Martin Amis, Salman Rushdie và Ian McEwan. Sự nghiệp của ông thăng hoa với hàng loạt giải thưởng danh giá, bao gồm giải Booker cho tiểu thuyết “The Remains of the Day” (1989), sau này được chuyển thể thành phim với 8 đề cử Oscar. Bốn trong số sáu tiểu thuyết của ông đã được đề cử giải Booker, trong đó có “Mãi Đừng Xa Tôi” (2005). “Dạ Khúc”, xuất bản năm 2009, là tập truyện ngắn đầu tiên của ông.