Cuộc sống vốn dĩ không bằng phẳng, và mỗi chúng ta đều mang trong mình những vết thương lòng riêng. Có người cam chịu sống chung với nỗi đau âm ỉ, ngày qua ngày gặm nhấm tâm hồn. Có người lại chọn cách đóng băng trái tim, chôn vùi ký ức để chỉ đau một lần rồi sống tiếp trong lặng lẽ. Cũng có những người không ngừng tìm kiếm liều thuốc xoa dịu, hy vọng chữa lành những tổn thương quá khứ. Ai rồi cũng khao khát lãng quên, mong muốn xóa nhòa những vết sẹo trong tim để không còn day dứt mỗi khi vô tình chạm vào góc khuất của ký ức.
Bên ngoài khung cửa sổ, cơn mưa như trút nước, giăng mắc một màn sương mờ ảo, bao phủ lấy cảnh vật. Trên tầng cao nhất của tòa nhà C.est sang trọng, một người đàn ông với vẻ ngoài hoàn hảo, thành đạt, biểu tượng của sự thành công đang lặng lẽ ngồi bên ly rượu vang quý hiếm, niên vụ 1962. Giữa không gian tĩnh lặng, xa hoa ấy, tâm hồn ông lại chìm đắm trong nỗi đau của một mối tình đơn phương không hồi đáp. Nỗi đau ấy như thấm đẫm vào từng giọt mưa, len lỏi vào từng ngụm rượu đắng, càng khiến cho sự cô đơn trong ông thêm sâu sắc.
“Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc” của tác giả Chu Mẫn là câu chuyện đầy cảm xúc về những vết thương lòng, về hành trình tìm kiếm sự chữa lành và hy vọng giữa những giông bão cuộc đời. Câu chuyện của người đàn ông trên tầng cao nhất tòa nhà C.est chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh đa sắc về tình yêu, mất mát và sự kiên cường của con người. Liệu dây thường xuân của hy vọng có thể vươn mình xanh biếc giữa những cơn mưa tầm tã của cuộc đời? Mời bạn đọc cùng bước vào thế giới nội tâm đầy xúc động được dệt nên bởi ngòi bút tinh tế của Chu Mẫn.