“Đen Trắng” của Triêu Tiểu Thành là câu chuyện xoay quanh hai con người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt: Kỉ Dĩ Ninh, một cô gái đơn giản, trong sáng và bình dị, và Đương Dịch, tổng giám đốc một tập đoàn kinh tế lớn, người đàn ông mang trong mình những bí mật khó lý giải. Sự đối lập ấy lại chính là sợi dây vô hình đưa họ đến với nhau, mở ra những tình tiết bất ngờ và thú vị. Đương Dịch, người đã trải qua vô số cám dỗ và từng cuốn hút biết bao người, lại bị chính sự giản dị của Kỉ Dĩ Ninh thu hút. Anh muốn thử thách bản thân với tình cảm mới mẻ này, nhưng trái ngược với tính cách cực đoan của anh, Kỉ Dĩ Ninh lại mang đến một sự bình yên lạ thường. Liệu tình yêu giữa hai người có đủ sức mạnh để vượt qua mọi khác biệt, hay chính sự khác biệt ấy sẽ đẩy họ ra xa?
Giữa màn đêm lạnh lẽo, hình ảnh người đàn ông lịch lãm nhưng lạnh lùng đứng bên lan can, phả ra làn khói thuốc mỏng manh, càng tô đậm thêm vẻ u tối và bí ẩn của Đương Dịch. Anh dường như không mảy may quan tâm đến lời biện bạch của quản gia, chỉ chìm đắm trong những suy tư riêng. Trong căn phòng tĩnh lặng, bác sĩ Thiệu Kì Hiên, người gắn liền cuộc sống với việc phục vụ gia tộc Đường gia, lại đối diện với một bệnh nhân đặc biệt – Kỉ Dĩ Ninh, một cô gái yếu đuối hoàn toàn khác biệt với những nhân vật quyền lực mà anh thường tiếp xúc. Sự khác biệt này khơi gợi trong anh một cảm giác băn khoăn khó tả.
Cánh cửa phòng ngủ hé mở, Thiệu Kì Hiên nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh đang nằm trên giường, vẻ mặt dịu dàng của cô mang đến cho anh một cảm giác bình yên lạ lùng. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như lắng đọng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và riêng biệt. Cây kim tiêm mảnh mai nhẹ nhàng đưa vào động mạch, giọt máu tươi hồng trào ra, đánh thức Kỉ Dĩ Ninh khỏi cơn mê man. Khác với người chồng đầy quyền lực, Kỉ Dĩ Ninh toát lên một sự dịu dàng, không hề tạo áp lực cho bất kỳ ai. Ánh mắt giản dị của cô đủ sức xoa dịu mọi lo âu, mang đến sự bình yên như dòng nước chảy. Giọng nói yếu ớt vang lên: “Tiến sĩ Thiệu…?”. “Đúng, tôi đây”, Thiệu Kì Hiên mỉm cười an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, “Cô bị sốt, nhưng không sao hết, ít nhất cũng tin tôi đúng không?”. Nụ cười thân thương nở trên môi Kỉ Dĩ Ninh, dù vẫn còn mệt mỏi nhưng lại ẩn chứa một sức sống mãnh liệt. “Cảm ơn anh”, cô đáp lại. Câu chuyện tình yêu đầy trắc trở giữa Đương Dịch và Kỉ Dĩ Ninh sẽ đi về đâu? Mời bạn đón đọc “Đen Trắng” của Triêu Tiểu Thành.