Đường Dần, một cao thủ võ thuật với tài năng vượt trội, lại bị bó buộc trong thế giới hiện đại, nơi không có chỗ cho những khả năng đặc biệt của anh. Bất đắc dĩ, anh chọn con đường sát thủ, sống trong bóng tối, lặng lẽ thi hành nhiệm vụ. Một sự tình cờ đưa Đường Dần đến một dị giới hỗn loạn, nơi chiến tranh triền miên và sinh tồn là cuộc chiến không ngừng nghỉ. Tại đây, giữa ranh giới sống còn, tài năng võ thuật của anh cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ.
Dị giới này, một thế giới tưởng chừng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lại trở thành sân khấu cho Đường Dần phô diễn sức mạnh. Không còn bị ràng buộc bởi luật lệ và đạo đức, anh tự do vung kiếm, chiến đấu vì sự tồn tại của chính mình. Từ một sát thủ vô danh, Đường Dần từng bước khẳng định vị thế, bước trên con đường chinh phục, hướng tới vương vị của riêng mình. Câu chuyện của anh, như một huyền thoại được viết nên từ máu và lửa, từ những trận chiến sinh tử nơi dị giới xa lạ.
Thành Đô, đêm khuya. Đường Dần ngồi lặng lẽ bên quầy bar Dạ Hỏa, nhấm nháp ly rượu. Đã năm ngày trôi qua kể từ khi anh đặt chân đến thành phố này. Anh thích cái tĩnh lặng của màn đêm, thích không khí sôi động của quán bar, và cả những bản tình ca da diết vang lên trong không gian.
“Một mình sao?”, một cô gái trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn anh. Đường Dần sở hữu vẻ ngoài điển trai, làn da trắng, đôi lông mày rậm cùng đôi mắt to, khóe miệng luôn như đang mỉm cười, tạo nên một sức hút khó cưỡng. Nhưng nụ cười ấy, với những người quen biết anh, lại mang đến cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Bởi lẽ, Đường Dần là một sát thủ, một kẻ giết người không ghê tay.
Bị làm phiền, Đường Dần quay sang, nhìn cô gái với vẻ khó hiểu: “Chúng ta quen nhau sao?”. Cô gái, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ khó tả, đặc biệt là trong bộ trang phục mát mẻ, khoe trọn đường cong cơ thể. Cô lắc đầu, mỉm cười đáp: “Tôi là nhân viên phục vụ ở đây. Đã mấy ngày nay, tôi thấy anh luôn đến đây uống rượu một mình”.
Đường Dần chỉ khẽ “à” một tiếng, lắc nhẹ ly rượu, không nói thêm gì. Đầu óc anh vô cùng nhạy bén, có thể ghi nhớ mọi người anh từng gặp, dù chỉ là thoáng qua. Nhưng trên thế giới này, không nhiều người đủ sức khiến anh phải bận tâm. Nụ cười của Đường Dần tuy dễ gần, nhưng ẩn sâu bên trong là sự lạnh lùng, xa cách, như một bức tường băng giá ngăn cách anh với thế giới bên ngoài.
“Nghe giọng anh, hình như không phải người Thành Đô? Đến đây công tác sao?”, cô gái vẫn kiên trì bắt chuyện, dường như không hề để ý đến thái độ lạnh nhạt của anh. Đường Dần vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào ly rượu, không có ý định trả lời. Anh không bao giờ nói chuyện với những người không khiến anh hứng thú.
Đúng lúc cô gái cảm thấy lúng túng, một bàn tay đặt lên vai Đường Dần, kèm theo giọng nói cục cằn: “Nhóc, chỗ này có người rồi, tránh ra!”. Cả Đường Dần và cô gái đều quay lại. Bốn gã thanh niên đầu trọc, dáng vẻ lưu manh, xuất hiện phía sau Đường Dần. Cô gái nhận ra bọn chúng, trên mặt thoáng hiện vẻ chán ghét, nhưng trong mắt lại có chút e dè, kính sợ.
Đường Dần vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu: “Tôi vẫn luôn ngồi ở đây mà”. “Luôn luôn?”, gã đầu trọc cười nhạt. “Phải”, Đường Dần đáp chắc nịch. Một cuộc đối đầu sắp sửa bắt đầu… Câu chuyện của Đường Dần tại dị giới, cũng từ đây, mở ra một chương mới đầy kịch tính và hấp dẫn.