“Frankenstein” của Mary Shelley, một tác phẩm kinh điển ra đời từ cơn ác mộng của một cô gái mười tám tuổi, đã gieo rắc nỗi kinh hoàng và thích thú cho độc giả qua nhiều thế hệ kể từ lần xuất bản đầu tiên năm 1818. Câu chuyện bắt đầu với Victor Frankenstein, một nhà khoa học trẻ đầy tham vọng, bị ám ảnh bởi khát khao chinh phục sự sống và cái chết. Chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên qua một trận sấm sét thiêu rụi cây sồi khi anh mới mười lăm tuổi, Victor đã định sẵn cho mình một con đường nghiên cứu đầy ám ảnh.
Sau nhiều năm miệt mài trong phòng thí nghiệm, Victor Frankenstein đạt được bước đột phá kinh hoàng: anh tạo ra sự sống từ những vật liệu vô tri vô giác, từ những phần xác chết được ghép lại trong một đêm giông bão. Nhưng thành quả của anh không phải là một kỳ quan khoa học, mà là một sinh vật gớm ghiếc, một con quái vật sở hữu sức mạnh phi thường nhưng lại mang trong mình nỗi cô đơn cùng cực. Sinh vật này, ban đầu được dự định là một nô lệ cho đấng sáng tạo, nhanh chóng nhận thức được sự tồn tại bất hạnh của mình và quay lại trả thù chính người đã tạo ra nó.
Con quái vật khao khát một sự đồng cảm, một sinh vật giống mình để chia sẻ nỗi cô đơn và khát khao được yêu thương. Hắn yêu cầu Frankenstein tạo ra một bạn đời cho mình. Đối mặt với yêu cầu này, Frankenstein rơi vào địa ngục của sự dằn vặt. Liệu anh có dám lặp lại sai lầm khủng khiếp của mình, tạo ra một thảm họa khác cho nhân loại? Cuộc đấu tranh nội tâm giằng xé của Frankenstein, nỗi sợ hãi trước hậu quả khôn lường và trách nhiệm với tạo vật của mình, tạo nên sức nặng tâm lý đầy ám ảnh cho câu chuyện.
“Frankenstein” không chỉ là một câu chuyện kinh dị đơn thuần, mà còn là một tác phẩm tiên phong của thể loại khoa học viễn tưởng hiện đại. Cuốn sách đặt ra những câu hỏi sâu sắc về bản chất của con người, về đạo đức khoa học và giới hạn của sự sáng tạo. Thông qua hình tượng con quái vật bị ruồng bỏ, Mary Shelley đã khắc họa một cách thấm thía nỗi cô đơn của con người trong xã hội, khát khao được yêu thương và chấp nhận. Tác phẩm này, với sức sống vượt thời gian, vẫn tiếp tục thôi thúc độc giả suy ngẫm về trách nhiệm của con người với những sáng tạo của mình và hậu quả của việc vượt qua ranh giới đạo đức. Mary Shelley, với tài năng văn chương xuất chúng, đã để lại cho hậu thế một di sản văn học vô giá, một lời cảnh tỉnh đầy ám ảnh về sức mạnh và trách nhiệm của con người trong thời đại khoa học kỹ thuật.