“Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn” của Gerald Gordon, xuất bản lần đầu năm 1952, là một tác phẩm mạnh mẽ vạch trần sự tàn nhẫn của nạn phân biệt chủng tộc ở Nam Phi, đẩy con người đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Không cần đến những cảnh bạo lực đẫm máu, Gordon vẫn khắc họa rõ nét sự khinh miệt và coi thường mà tầng lớp thượng lưu da trắng dành cho người da màu, khơi gợi trong lòng người đọc nỗi đau cùng sự đồng cảm sâu sắc với những nạn nhân của chế độ Apartheid.
Câu chuyện xoay quanh hai anh em Antoine và Steve, những đứa con của Merry, một người phụ nữ da màu xinh đẹp nhưng bất hạnh, và Geogio, một người lính Anh. Antoine, người anh mang dòng máu lai da trắng, và Steve, người em da màu, lớn lên trong một xã hội đầy rẫy định kiến. Họ là minh chứng sống cho một tình yêu bị ngăn cấm, và cũng là nạn nhân của một hệ thống phân biệt đối xử tàn bạo. Số phận trớ trêu đã chia cắt gia đình họ, khi Merry buộc phải đưa Steve rời xa Antoine để cậu con trai da trắng có cơ hội được hưởng một tương lai tươi sáng hơn, tránh khỏi sự kỳ thị mà màu da của cô và Steve đã mang lại.
Quyết định đau lòng này đã khiến Antoine dần trở nên xa cách với mẹ và em trai, chối bỏ nguồn gốc của mình. Anh cố gắng vùi lấp quá khứ, xây dựng một cuộc sống mới với Ren, người con gái da trắng anh yêu. Nhưng quá khứ không dễ dàng bị lãng quên. Tình yêu với Ren càng sâu đậm, nỗi ám ảnh về nguồn gốc của mình càng giày vò Antoine. Anh lo sợ định kiến xã hội sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con cái họ, liệu chúng sẽ được thừa hưởng làn da trắng của anh hay màu da của Steve?
Bí mật về thân phận thật sự của Antoine tưởng chừng sẽ được chôn vùi mãi mãi, cho đến một đêm định mệnh, khi anh vô tình giết chết một kẻ thù để bảo vệ Steve. Antoine đứng trước hai lựa chọn: nhận tội với thân phận giả dối của mình, hay để Steve ra làm chứng và phơi bày sự thật. Anh sẽ được trắng án trước pháp luật, nhưng sẽ phải đối mặt với sự phán xét của xã hội.
Và rồi, ngay cả Ren, người anh tin tưởng sẽ luôn ở bên mình, cũng không thể vượt qua được định kiến xã hội. Tình yêu của họ, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể chiến thắng được bức tường thành của sự phân biệt chủng tộc. Cuối cùng, Antoine chỉ còn lại một mình, một người da màu đã quay lưng lại với chính dân tộc của mình.
Hình ảnh cuối cùng, một người đàn ông da nâu bước vào quán rượu, cởi mũ để lộ mái tóc xoăn tít đặc trưng, như một lời nhắc nhở chua xót về những bi kịch mà định kiến xã hội đã gây ra. “Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn” là một tác phẩm đầy ám ảnh, một lời tố cáo mạnh mẽ về sự bất công và tàn bạo của chế độ Apartheid, đồng thời là một bản tình ca đầy xót xa về tình mẫu tử, tình anh em và tình yêu bị chia cắt bởi hận thù và định kiến.