“Hoa Bên Bờ” của An Ni Bảo Bối mở ra bằng một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy duyên phận. Giữa không gian yên tĩnh của một hiệu sách, tác giả nghe thấy ai đó nhắc đến tên mình, tìm kiếm tác phẩm của mình. Người đó đứng rất gần, gần đến mức tác giả có thể cảm nhận được hơi thở, gương mặt và cảm xúc của anh. Một khoảng cách gần như vậy, nhưng anh lại không nhận ra người viết sách đang đứng ngay bên cạnh. Khoảnh khắc ấy, sự ẩn danh lại mang đến một cảm giác say mê kỳ lạ, một tâm sự thầm lặng giữa hai người, một người đứng dưới ánh sáng, một người nép mình trong bóng tối. Chính khoảnh khắc ấy đã khơi nguồn cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết dài lấy bối cảnh Thượng Hải, xoay quanh chủ đề tình yêu. Tình yêu chớm nở trong những chuyến du hành ngắn ngủi, trên máy bay, trên tàu, hay với người bạn cùng phòng, những mối quan hệ thoáng qua, biết rằng thời gian hữu hạn, chia tay rồi có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Và rồi, những tâm tình thầm kín lại càng thêm sâu lắng.
Tác giả tự họa mình là Kiều, một cô gái yêu tự do, sống ung dung tự tại giữa lòng Thượng Hải vào một mùa xuân nào đó. Viết lách là công việc, là niềm đam mê, cũng là cách Kiều tồn tại, phản ánh tinh thần và vật chất. Cuộc sống tự do, không ràng buộc công việc ổn định có thể khiến nhiều người cảm thấy bất an, nhưng với Kiều, đó lại là sự lựa chọn hoàn hảo cho một tâm hồn thích ẩn mình như “một con cá dưới đáy biển”. Kiều tự nhận mình là người ích kỷ, một kiểu ích kỷ rất riêng, đó là sống theo cách mình muốn, là từ bỏ những thói quen xấu như thức khuya, la cà quán bar, là thoát khỏi những vòng xoáy vô vọng của khói thuốc và những cuộc vui phù phiếm. Kiều nhạy cảm, đôi khi đến mức xa lánh những mối quan hệ xung quanh, nhưng cũng không quá khép kín với mọi người và công việc. Không phải khoan dung, mà là đôi khi Kiều thấy mình dửng dưng với mọi thứ, không tha thiết, không mặn mà, không muốn trả giá, chỉ muốn tận hưởng sự cô độc một mình.
Chính những đặc tính này đã dẫn dắt Kiều đến với con đường viết văn, một lựa chọn duy nhất, một cách để chạy trốn khỏi hiện thực ồn ào, xáo trộn. Dù đôi khi, Kiều cảm thấy chỉ những người mang trong mình nỗi lo âu triền miên mới có thể gắn bó với công việc này. Giữa tiết trời se lạnh của tháng Tư Thượng Hải, khi xuân đang chớm về, Kiều chợt nảy ra ý định ngồi xe buýt ngắm cảnh thành phố. Từ cuối xe, Kiều thong thả ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân trôi qua khung cửa sổ: những cô gái xinh đẹp, những tòa nhà cổ kính mang phong cách phương Tây, những sân phơi đầy quần áo, góc hiên nhà ngủ chảy nước hồng, những tán lá xanh mướt nhấp nhô dưới ánh nắng, và cả nụ cười chân thành, thoải mái của một chàng trai Pháp đẹp trai dưới ánh mặt trời. Niềm vui của Kiều đến từ những điều nhỏ nhặt, giản dị như chính tên một ban nhạc Nhật Bản mà cô yêu thích – “Những Điều Nhỏ Nhặt”. Kiều yêu cuộc sống đơn giản, làm những điều mình thích, sống trong thành phố mình yêu. Kiều tin rằng, chỉ cần sống chân thành, cởi mở, những điều tốt đẹp nhất, từ thời tiết, con người, đều sẽ tự tìm đến, không cần một lý do phức tạp nào cả. Và “Hoa Bên Bờ”, chính là câu chuyện được viết nên từ những niềm tin giản dị ấy. Mời bạn đón đọc.