Violette Toussaint sống một cuộc đời ngập tràn mất mát. Bị mẹ bỏ rơi từ lúc mới sinh, chứng kiến cái chết thương tâm của con gái nhỏ, rồi đến một ngày chồng cũng rời bỏ, Violette tưởng chừng như đã chết tâm. Công việc gác chắn tại một ga xép nhỏ, nơi những chuyến tàu đến rồi đi đều đặn mỗi ngày, hay công việc quản trang tại nghĩa trang tỉnh lẻ, nơi cô đón nhận người chết và chăm sóc các phần mộ, dường như chỉ gắn liền với mất mát, buồn đau và sự úa tàn theo năm tháng. Tuy nhiên, giữa những mất mát và đau thương ấy, “Hoa vẫn nở mỗi ngày” của Valérie Perrin lại là câu chuyện về sức sống mãnh liệt của hy vọng và sự hồi sinh của hạnh phúc. Giống như những bông hoa được thay nước mỗi ngày, niềm tin vào cuộc đời vẫn le lói trong Violette, chờ đợi một cơ hội được nảy mầm.
Cuốn tiểu thuyết này là một hành trình cảm xúc đưa người đọc đi từ tiếng cười đến nước mắt, với những nhân vật hài hước và cuốn hút, đúng như nhận xét của Ban giám khảo giải thưởng Prix des Maisons de la Presse. Câu chuyện nhẹ nhàng mà thấm thía, len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn, chạm đến những góc khuất sâu kín nhất. Dù có những khoảnh khắc lấy đi nước mắt của người đọc, câu chuyện về tình yêu, tổn thương và hy vọng này cuối cùng sẽ để lại những cảm xúc tích cực, hạnh phúc và một niềm mãn nguyện êm đềm khi khép lại những trang sách cuối cùng.
Valérie Perrin, sinh năm 1967 tại Gueugnon, Pháp, không chỉ là một nhà văn mà còn là một nhiếp ảnh gia hậu trường và nhà biên kịch. Tuy nhiên, chính những tác phẩm văn chương đã đưa tên tuổi của bà đến với đông đảo công chúng. Sau thành công của tiểu thuyết đầu tay “Những người bị lãng quên ngày Chủ nhật” (Les Oubliés du dimanche) với gần mười giải thưởng, “Hoa vẫn nở mỗi ngày” tiếp tục khẳng định tài năng của Perrin với nhiều giải thưởng danh giá, trong đó nổi bật là Prix des Maisons de la Presse. Tác phẩm cũng đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất nước Ý năm 2020.
Với giọng văn tinh tế, đậm chất điện ảnh, Perrin dệt nên một câu chuyện hấp dẫn xoay quanh Violette Toussaint. Từ những bi kịch tuổi thơ đến những mất mát chồng chất khi trưởng thành, Violette luôn khao khát một cuộc sống bình yên. Sự ra đời của Léo như một tia hy vọng le lói, thắp sáng cuộc đời tưởng chừng đã lụi tàn của cô. Nhưng số phận nghiệt ngã lại một lần nữa cướp đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy trong một trận hỏa hoạn. Gặp gỡ người quản trang cũ tại nghĩa trang nơi Léo an nghỉ là một bước ngoặt, mở ra một chương mới đầy bất ngờ trong cuộc đời Violette.
Perrin xây dựng một vũ trụ nhân vật đa dạng và hài hòa, từ người chồng quyến rũ nhưng bội bạc, gia đình chồng khó hòa hợp, người bạn già thấu hiểu, đến những đứa trẻ ngây thơ. Mỗi nhân vật đều mang trong mình những tổn thương và kìm nén, sống trong hiện tại nhưng luôn bị ám ảnh bởi quá khứ. Thông qua những câu chuyện đan xen, những bí mật dần được hé lộ, những nút thắt được tháo gỡ, cuốn người đọc vào một mê cung cảm xúc. Nghĩa trang, nơi tưởng chừng chỉ là chốn u buồn của cái chết, lại trở thành “khu vườn của các linh hồn”, nơi cất giữ những tình cảm đẹp đẽ, những lời hứa được thực hiện, và những hy vọng được nhen nhóm.
“Hoa vẫn nở mỗi ngày” không chỉ là câu chuyện về nỗi đau và mất mát, mà còn là hành trình tìm kiếm hy vọng và chữa lành. Violette dần tìm thấy niềm vui và sự đồng cảm ở những người xung quanh, cảm nhận được sự hiện diện của Léo trong những chuyến trở về biển Địa Trung Hải. Giống như lời người quản trang già: “Cuộc đời chúng ta là một tuyển tập những bất hạnh lớn lao, những hạnh phúc nhỏ nhoi và rồi đây, những niềm hy vọng”. Và giữa những đau thương, mất mát, hy vọng vẫn nảy mầm, như những đóa hoa vẫn kiên cường nở rộ mỗi ngày.