Lộ… Vô số con đường trải dài trước mắt chúng sinh, mỗi ngã rẽ đều dẫn đến một tương lai bất định. Liệu bước chân tiếp theo là do số phận an bài, hay chính ta tự tay viết nên vận mệnh của mình? Giữa hư ảo và thực tại, đâu là cánh cổng Thiên đạo, đâu là lối vào tử vong? Một câu hỏi vang vọng giữa không gian, tựa như lời thì thầm của định mệnh. “Huynh đệ, nếu con đường này không có lối về, Nguyên Hạo ta lại sẽ đối ẩm với ngươi dưới lộ vong… hahaha”. Tiếng cười ngạo nghễ như thách thức cả thiên địa, ẩn chứa một quyết tâm sắt đá, một ý chí không lùi bước trước bất kỳ thử thách nào.
Hành trình tu luyện gian nan, từ Linh giới đến Tiên giới, rồi Thần giới và cuối cùng là cảnh giới Chứng Thánh tối cao, mỗi bước tiến đều đòi hỏi sự khổ luyện không ngừng. Tại Linh giới, người tu hành trải qua các cảnh giới Ngưng khí, Trúc cơ, Kết đan, Nguyên anh, Hóa thần, Luyện hư, Hợp thể, Đại thừa và cuối cùng là Độ kiếp, vượt qua lôi kiếp để phi thăng tiên giới. Tiên giới lại là một thử thách mới với các cấp bậc Hư tiên, Hoàng tiên, Huyền tiên, Địa tiên, Thiên tiên, Đại tiên, Tiên tôn, Tiên vương, Tiên đế và Bán thần. Vượt qua tất cả, Thần giới mở ra với các bậc Vị thần, trải qua chín bước Thiên địa tạo hóa, Nguyên thần nắm giữ sinh thần nguyên căn, Thần quân kinh qua ba kiếp luân hồi và cuối cùng là Vô cực thần, tự diệt để tái sinh thần thân mạnh mẽ hơn. Đỉnh cao tu luyện chính là Chứng Thánh, nắm giữ Hư lộ, hợp thể Thiên địa, trở thành chúa tể của muôn vàn vị diện. Song song với tu luyện tâm pháp, rèn luyện thân thể cũng vô cùng quan trọng. Từ Luyện bì, Luyện gân, Luyện cốt, Luyện huyết đến Kim thể ở Linh giới; Tinh thể, Kim cương thể, Ngũ hành thể ở Tiên giới; Nguyên thể, Âm dương thể, Thiên địa thể ở Thần giới, và cuối cùng đạt đến Thánh thể bất diệt.
Bỗng chốc, không gian chìm vào tĩnh lặng. Chỉ một giây trước, tiếng ồn ào, tranh luận còn vang dội, giờ đây tất cả đều im bặt, chỉ còn lại một sắc thái duy nhất. Sự im lặng ấy như kéo dài đến vô tận, bao trùm lên tất cả. Rồi, một giọng thơ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng đến nghẹt thở: “Ðời người vui buồn li hợp, Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu, Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.”
Bài thơ như một luồng gió mới thổi vào không gian tĩnh lặng, khiến tất cả mọi người đều chấn động. “Lão tử ta đọc sách, sưu tầm thơ trù suốt 20 năm nhưng chưa từng gặp ý cảnh hay đến vậy, thật là tuyệt diệu.” Một vị trung niên công tử lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài. Lời khen ngợi như châm ngòi cho một loạt những tán dương vang dội. Thi thánh, lưu truyền hậu thế… vô số mỹ từ được dành tặng cho Nguyên Hạo và bài thơ tuyệt tác của hắn. Nhưng đối với Nguyên Hạo, những lời tán tụng ấy dường như không mang nhiều ý nghĩa. Hắn chỉ mỉm cười, một nụ cười khó hiểu, nhìn về phía Vương Hiển. Liệu ẩn sau nụ cười ấy là gì? Mời các bạn đón đọc “Hư Lộ” của tác giả Tam Sinh Mộng để khám phá câu trả lời.