Chôn vùi sâu dưới lớp đất dày, những ngôi mộ cổ không chỉ là nơi yên nghỉ của người xưa mà còn là kho tàng bí ẩn, chứa đựng vô số cổ vật quý giá và cạm bẫy chết người. Để xâm nhập vào thế giới ngầm ấy, những kẻ trộm mộ không chỉ cần am hiểu thiên văn địa lý, tinh thông kỹ năng sinh tồn mà còn phải dựa vào cả vận may. Chỉ một chút sơ sảy, một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến họ trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Hành trình trộm mộ giống như một mê cung bất tận. Mỗi cánh cửa mở ra lại dẫn đến vô vàn những cánh cửa khác khép kín, càng đi sâu càng kỳ quái, càng kỳ quái càng thôi thúc lòng tham và khát khao khám phá. Tuy nhiên, khi đối mặt với những thứ tưởng chừng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, liệu có bao nhiêu kẻ đủ can đảm để không chùn bước, không sợ hãi bỏ chạy, không biến thành những bộ xương khô nằm lại vĩnh viễn trong địa đạo u tối? Không phải ngẫu nhiên mà các bậc tiền bối luôn dặn dò, khi xuống mộ nhất định phải mang theo một ngọn nến, bởi lẽ trong bóng tối dày đặc ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện những thứ kinh dị đến rợn người.
Đôi khi, sự sống chết của cả nhóm lại phụ thuộc vào quyết định của một cá nhân. Liệu họ có sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu sống đồng đội, hay lòng tham sẽ che mờ lý trí, đẩy họ vào vòng xoáy của sự phản bội và giết chóc lẫn nhau?
Câu chuyện bắt đầu bằng lời tuyên bố lạnh lùng của Trịnh Duy Tín: “Được rồi, bây giờ các ngươi đã biết hết mọi chuyện, cũng đến lúc phải lên đường rồi.” Hắn chĩa súng vào Tôn Kim Nguyên, đồ đệ của mình, với nụ cười tàn nhẫn: “Đồ nhi ngoan, ngươi đã giúp vi sư không ít chuyện, ta sẽ để ngươi được chết một cách sảng khoái.”
Chứng kiến cảnh tượng ấy, nhân vật tôi và Vương Tiên Dao không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng chưa kịp hành động thì họng súng đã chĩa về phía họ, kèm theo lời cảnh báo đầy mỉa mai: “Đừng có làm bừa, cũng đừng nôn nóng, cứ từng người từng người một, rồi cuối cùng các ngươi sẽ được đoàn tụ với nhau ở một nơi khác thôi.”
Sự xuất hiện của anh gầy cùng lời cầu xin tha mạng cho Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đã tạo nên bước ngoặt bất ngờ: “Anh không thể giết bọn họ được! Bọn họ đã đồng ý giao thần khí ra rồi mà, việc gì còn phải lạm sát người vô tội chứ?” Nhưng Trịnh Duy Tín vẫn lạnh lùng đáp trả: “Chú thì hiểu cái gì? Người làm đại sự cần biết dùng thủ đoạn tàn độc, mà bọn chúng lại biết quá nhiều rồi, nhất định phải diệt khẩu mới được.” Nói rồi, hắn tiếp tục nhắm vào Tôn Kim Nguyên: “Đồ nhi ngoan, vi sư tiễn ngươi lên đường đây.”
Tiếng súng vang lên. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, anh gầy đã bất ngờ lao đến đẩy ngã Tôn Kim Nguyên, hứng trọn viên đạn vào lưng. Thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người đều chết lặng, kinh ngạc nhìn anh gầy gục xuống. Câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào? Mời các bạn đón đọc “Kẻ Trộm Mộ” của tác giả Phù Sinh.