“Khi Hơi Thở Hóa Thinh Không” là câu chuyện xúc động về hành trình của Paul Kalanithi, một bác sĩ phẫu thuật thần kinh tài năng đứng trước thử thách nghiệt ngã của số phận: căn bệnh ung thư phổi. Cuốn tự truyện này không chỉ đơn thuần là lời kể về cuộc chiến chống chọi với bệnh tật, mà còn là một bản giao hưởng của những suy tư sâu sắc về ý nghĩa cuộc sống, sự mong manh của kiếp người và sứ mệnh cao cả của ngành y.
Từ những ngày đầu chập chững bước vào thế giới y học, Kalanithi đã bị cuốn hút bởi sự phức tạp của cơ thể con người và khát khao được chữa lành những vết thương, xoa dịu nỗi đau. Hành trình học tập miệt mài, những đêm trắng trong phòng mổ, những khoảnh khắc căng thẳng khi đối diện với ranh giới giữa sự sống và cái chết đã tôi luyện nên một bác sĩ tận tâm, giàu lòng trắc ẩn. Ông không chỉ coi trọng việc cứu chữa sinh mạng, mà còn trăn trở về chất lượng cuộc sống của bệnh nhân, đặc biệt là trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh đầy thách thức: “Đối với bệnh nhân và gia đình, phẫu thuật não là một sự kiện bi thảm và có tác động lớn đối với họ. Trong những thời điểm nguy cấp đó, câu hỏi không chỉ đơn giản là sống hay chết, mà còn là cuộc sống nào đáng được sống.”
Tuy nhiên, khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, Kalanithi nhận được hung tin: chính ông đang mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Từ một người thầy thuốc, ông trở thành bệnh nhân, phải trải qua những đau đớn, bất lực và đối diện với sự hữu hạn của đời người. Chính trong những giây phút nghiệt ngã này, tình yêu với văn chương đã trở thành điểm tựa tinh thần, giúp ông viết nên câu chuyện của mình, một câu chuyện thấm đẫm cảm xúc và tràn đầy sức mạnh.
Kalanithi đã khéo léo đan xen những hồi ức về tuổi thơ, những trải nghiệm thời sinh viên đầy nhiệt huyết, những thử thách trong quá trình thực tập và cả những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh người vợ yêu dấu. Tất cả được tái hiện sống động qua giọng văn mượt mà, đầy chất thơ, đưa người đọc bước vào thế giới nội tâm phong phú của một con người đang đối diện với cái chết.
“Khi Hơi Thở Hóa Thinh Không” không phải là một câu chuyện bi lụy, mà là một bài ca về sự kiên cường, lòng dũng cảm và ý chí mạnh mẽ của con người trước nghịch cảnh. Dù không thể chiến thắng bệnh tật, Kalanithi đã để lại cho đời một di sản tinh thần vô giá, một thông điệp về tình yêu, hy vọng và ý nghĩa của cuộc sống. Cuốn sách sẽ lay động trái tim người đọc, khơi gợi những suy ngẫm sâu sắc về giá trị đích thực của sự tồn tại và truyền cảm hứng cho chúng ta sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Mở đầu cuốn sách, Kalanithi dẫn lời thơ của T.S. Eliot, như một điềm báo về những trăn trở về sự sống và cái chết sẽ xuyên suốt tác phẩm: “Webster ám ảnh nhiều về cái chết/ Và nhìn thấy xương sọ dưới lớp da/ Những sinh vật không ngực sâu trong đất/ Ngã về sau trong nụ cười không môi.” Ông bắt đầu câu chuyện bằng khoảnh khắc đối diện với sự thật phũ phàng về bệnh tình của mình qua những hình ảnh chụp CT. Là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh dày dạn kinh nghiệm, Kalanithi hiểu rõ những gì đang diễn ra trong cơ thể mình, nhưng điều đó không làm giảm đi sự bàng hoàng, đau đớn. Ông miêu tả lại cảm giác bất lực khi nhìn những khối u mờ mịt trên phổi, xương sống biến dạng và gan bị tổn thương, từ một người đưa ra chẩn đoán, ông trở thành người nhận chẩn đoán, một nghịch lý nghiệt ngã của số phận. Những tháng ngày sau đó là chuỗi ngày đấu tranh với bệnh tật, xen lẫn những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, những kỷ niệm êm đềm và cả những giằng xé nội tâm. Kalanithi đã lựa chọn đối diện với sự thật bằng tất cả sự can đảm và tình yêu cuộc sống, biến những ngày cuối đời thành một hành trình đầy ý nghĩa.