“Khi Người Ta Trẻ” của Phan Thị Vàng Anh mở ra bằng khung cảnh rộn ràng, náo nhiệt của một chuyến đi hè. Dưới ánh nắng rực rỡ, một chiếc xe khách chở đầy trẻ em khởi hành, mang theo niềm háo hức khám phá thế giới bên ngoài phố phường quen thuộc. Sự an tâm của các bậc phụ huynh, những tiếng reo hò hồn nhiên của lũ trẻ, và cả nụ cười hoài niệm của những người lớn đi cùng, tất cả hòa quyện tạo nên một bức tranh tươi vui, sống động về tuổi thơ. Hình ảnh đồng quê, phố xá lần lượt hiện ra qua ô cửa kính, như mở ra trước mắt những tâm hồn trẻ thơ một thế giới đầy mới lạ và kỳ diệu.
Nhưng chuyến hành trình ngập tràn tiếng cười ấy bất ngờ bị gián đoạn bởi một tiếng kêu thất thanh: “Ôi! Đứa nào để quên dép tôi rồi!”. Giữa khung cảnh ồn ào, một cô bé tóc hoe vàng, điểm chiếc nơ xinh xắn, trở thành tâm điểm chú ý. Khoảnh khắc nhỏ ấy, với tiếng ợ cùng chiếc nơ xộc xệch của cô bé, bỗng chốc phơi bày sự tương phản giữa nét hồn nhiên, vô tư của trẻ thơ và những rắc rối bất chợt của cuộc sống. Cảnh tượng hỗn loạn sau đó, với mùi dầu, cồn, bạc hà thoang thoảng, lại trở nên hài hước và ấm áp lạ thường khi các chị phụ trách tất bật chăm sóc cô bé. Giữa vòng tay ân cần, chu đáo của những người phụ nữ, từ lớn đến bé, một vở kịch đầy nữ tính được “dàn dựng” ngay trên xe, đối lập với ánh mắt u buồn, lặng lẽ của anh bí thư Đoàn phường.
Phan Thị Vàng Anh, sinh năm 1966, là con gái của nhà thơ Chế Lan Viên và nhà văn Vũ Thị Thường. Thừa hưởng dòng máu nghệ thuật từ cha mẹ, bà sớm bộc lộ năng khiếu văn chương và sức sáng tạo mạnh mẽ trong thơ ca. “Khi Người Ta Trẻ” (xuất bản năm 1993 với tên gốc “Khi Người Còn Trẻ”) nằm trong chuỗi những tác phẩm tiêu biểu của Phan Thị Vàng Anh, bên cạnh “Ở Nhà” (1994), “Hội Chợ” (1995), “Nhân Trường Hợp Chị Thỏ Bông” (tản văn dưới bút danh Thảo Hảo) và “Gửi VB” (2006). “Khi Người Ta Trẻ” hứa hẹn sẽ là một hành trình đầy cảm xúc, đưa người đọc trở về với những ký ức tuổi thơ trong veo, ngập tràn nắng gió và cả những rung động đầu đời. Hãy cùng lắng đọng và thưởng thức tác phẩm này.