Kim Các Tự, kiệt tác của Yukio Mishima, một trong những nhà văn Nhật Bản quan trọng nhất thế kỷ XX, là câu chuyện đầy ám ảnh về cái đẹp, sự hủy diệt và những góc khuất tâm lý con người. Lấy cảm hứng từ vụ hỏa hoạn chấn động Nhật Bản năm 1950, khi ngôi chùa Kim Các Tự hơn trăm năm tuổi bị thiêu rụi dưới tay một tiểu tăng, Mishima đã dày công nghiên cứu, phỏng vấn cả hung thủ để thấu hiểu động cơ và tái hiện biến cố này thành một tác phẩm văn học đầy sức nặng.
Câu chuyện xoay quanh Mizoguchi, một tiểu tăng nói lắp, luôn tự ti về bản thân và bị ám ảnh bởi vẻ đẹp tuyệt mỹ của Kim Các Tự. Ngay từ nhỏ, cậu đã được cha mình, một vị trụ trì, khắc sâu vào tâm trí hình ảnh ngôi chùa vàng son lộng lẫy, biểu tượng vô song của cái đẹp. Mọi thứ đẹp đẽ Mizoguchi nhìn thấy, từ cánh đồng lúa chín vàng dưới ánh mặt trời đến dung nhan một cô gái, đều được cậu so sánh với Kim Các, khiến ngôi chùa trở thành một thước đo, đồng thời cũng là nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Tuy nhiên, cái đẹp trong thế giới quan của Mizoguchi không phải là sự tươi sáng, hướng thiện mà lại chìm trong bóng tối, méo mó và cực đoan. Lấy bối cảnh Nhật Bản thời hậu Thế chiến II, Mishima đã khéo léo lồng ghép tâm lý của một kẻ khiếm khuyết trước sự mong manh của cái đẹp giữa thời loạn. Mizoguchi luôn cảm thấy sự tồn tại của Kim Các đối nghịch với chính mình, như một lời khẳng định cho sự thiệt thòi, yếu đuối của cậu. Nỗi mặc cảm này dần biến thành khao khát hủy diệt, khi cậu ngây ngất trước ý nghĩ Kim Các Tự, biểu tượng của cái đẹp vĩnh hằng, cũng có thể bị chiến tranh tàn phá.
Tật nói lắp càng khoét sâu vào sự cô lập của Mizoguchi. Nó như một bức tường ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài, khiến cậu chìm đắm trong thế giới nội tâm đầy mộng tưởng, vừa viển vông vừa tàn ác. Cái đẹp, thay vì là niềm an ủi, lại trở thành gánh nặng, nỗi ám ảnh dày vò tâm hồn cậu. Mizoguchi khao khát kéo tất cả những gì đẹp đẽ về gần với sự hủy diệt, như một cách giải thoát cho những ẩn ức, mặc cảm của bản thân.
Với bút pháp sắc sảo, Mishima Yukio đã thâm nhập vào những ngóc ngách tăm tối nhất trong tâm lý nhân vật, phơi bày những góc khuất của con người khi cái đẹp bị bóp méo bởi mặc cảm và sự hủy diệt. Kim Các Tự không chỉ là câu chuyện về một ngôi chùa bị thiêu rụi, mà còn là một cuộc hành trình vào thế giới nội tâm đầy giằng xé của một con người, nơi cái đẹp và sự hủy diệt đan xen, tạo nên một bức tranh ám ảnh, day dứt lòng người. Đoạn trích mở đầu tác phẩm, với những dòng tự sự của Mizoguchi về tuổi thơ, về ngôi chùa Kim Các trong tâm tưởng, đã hé lộ phần nào nỗi ám ảnh và bi kịch của nhân vật, hứa hẹn một câu chuyện đầy bất ngờ và lôi cuốn.