Vũ trường “Nhất Dạ Vương” chưa bao giờ náo nhiệt như đêm nay. Hải Tâm, chàng bồi bàn trẻ tuổi, mệt mỏi sau hàng giờ chào đón lượng khách kỷ lục. Mười giờ đêm, khách thưa dần, anh tựa lưng vào cột đá thở phào nhẹ nhõm. Bỗng, một cô gái ăn mặc giản dị, tay cầm ổ bánh mì, tiến về phía vũ trường. Hải Tâm vội vàng chỉnh đốn tư thế, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cô cho soát vé.” Cô gái đáp lại bằng giọng nói êm ái, đầy ấn tượng: “Tôi không có vé và tôi cũng không đến vũ trường.”
Hải Tâm ngạc nhiên quan sát cô gái. Chiếc áo thun trắng bạc màu, quần jean ôm sát, đôi dép da mòn xẹp, mái tóc rối bù – tất cả đều đối lập với vẻ hào nhoáng của vũ trường. Cô gái giải thích mình chỉ cần vào trong một phút để tìm người. Hải Tâm từ chối, viện dẫn quy định về trang phục. Cô gái thở dài, van nài anh giúp đỡ vì tình huống khẩn cấp. “Mẹ nó đang hấp hối,” cô nói với vẻ mặt thiểu não.
Hải Tâm giật mình, vội vàng đồng ý. Anh dặn dò cô gái cách mở cửa cho khách rồi đưa chiếc nón của mình. Vừa thấy Hải Tâm rời đi, cô gái bật cười, soi bóng mình trong gương. Kỳ Duyên, tên cô gái, biết mình đã lừa anh bồi. Nhưng nếu không nói dối, liệu anh ta có giúp? Chuyện này cũng là vì cứu Như Nguyện, cô bạn thân, mà ra. Bất chợt, Kỳ Duyên nhớ ra chiếc xe đạp mình vội vã quăng đại trên thềm. Lo lắng nhìn ra ngoài, cô bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.
Đó là một chàng trai đẹp như diễn viên Hồng Kông. Anh gõ cửa, Kỳ Duyên ngẩn ngơ ngắm nhìn, quên cả cách mở cửa. Chàng trai tự mở cửa, nhướng mày trêu chọc: “Sững sờ vì thấy anh quá đẹp trai, có phải không?” Má Kỳ Duyên đỏ bừng vì xấu hổ. Cô chống chế nhưng tim đập loạn nhịp trước nụ cười của anh. Chàng trai búng tay, ghé sát mặt cô: “Biết thân, biết phận vậy sẽ tránh được nỗi khổ thất tình. Bởi… báo cho em một tin buồn… Tôi sắp phải cưới vợ rồi.”
Kỳ Duyên cảm thấy bực bội và hụt hẫng khó hiểu trước câu nói của chàng trai. Cô tự nhủ mình không thể phải lòng anh ta được. Nghĩ đến chuyện tình cảm, tim Kỳ Duyên nhói đau. Vết thương lòng năm xưa lại rỉ máu.
Kỳ Duyên và Như Nguyện là đôi bạn thân từ nhỏ, dù hoàn cảnh gia đình trái ngược. Hồi học lớp 12, cả hai cùng đem lòng yêu mến Thanh Nhân, lớp trưởng đẹp trai. Thanh Nhân lại chỉ để ý đến Như Nguyện và nhờ Kỳ Duyên làm cầu nối. Hiểu lầm, Kỳ Duyên ngỡ mình là người được theo đuổi. Cuối cùng, cô đau khổ nhận ra sự thật và trở thành trò cười cho bạn bè.
Tuy đau lòng, Như Nguyện đã chọn tình bạn, từ bỏ Thanh Nhân. Kỳ Duyên luôn mang ơn Như Nguyện và thầm hứa sẽ báo đáp. Từ đó, cô mất niềm tin vào tình yêu, sống khép kín.
Bất ngờ, Như Nguyện xuất hiện, lo lắng hỏi về mẹ mình. Kỳ Duyên thú nhận đã nói dối anh bồi. Cô tiết lộ lý do tìm Như Nguyện là vì biết hôm nay chàng trai mẹ cô nhắm cho sẽ đến xem mặt. Kỳ Duyên chỉ vào chiếc cài áo hình kim tự tháp trên ngực Như Nguyện, giải thích đó là vật định tình của chàng trai. Như Nguyện lo lắng, không muốn làm vợ anh ta vì đã có Duy Thành. Kỳ Duyên trấn an bạn, hứa sẽ tìm cách. Hai người cùng đến quán há cảo quen thuộc.
Trong lúc chờ Như Nguyện, Kỳ Duyên suy nghĩ về tình cảnh của bạn. Cô không phản đối chàng trai kia, chỉ là Như Nguyện đã yêu Duy Thành. Mối tình này cũng chính nhờ Kỳ Duyên mà nên duyên. Ngày 8/3 năm ấy, cô và Như Nguyện tình cờ gặp Duy Thành, chàng sinh viên mỹ thuật. Như Nguyện làm mẫu vẽ cho Duy Thành và tình yêu dần nảy nở. Kỳ Duyên đã nhiệt tình vun đắp cho mối tình này, dù trong lòng có chút hụt hẫng.
Ăn hết hai dĩa há cảo mà vẫn chưa thấy Như Nguyện, Kỳ Duyên lo lắng gọi điện cho bạn. Cô tự hỏi, liệu mình có thể giúp Như Nguyện thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt này hay không? Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng cô.