“Mi Ngôn” của tác giả Hồi Nam Tước là một câu chuyện giả tưởng đầy mê hoặc, xoay quanh cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Bách Dận, một chàng trai trẻ sống tự do tự tại, và Ma Xuyên, vị ngôn quan kế nhiệm của tộc Tằng Lộc bí ẩn. Bách Dận, với quan niệm sống đề cao giá trị bản thân, luôn đặt niềm vui của mình lên hàng đầu. Thế giới quan của anh hoàn toàn đảo lộn khi gặp Ma Xuyên, người mang cái tên mang ý nghĩa “thuộc về tôi” – mamaka^ra trong tiếng Phạn. Đối với Ma Xuyên, cái tên ấy không phải sự sở hữu mà là một trọng trách, một gông xiềng ràng buộc anh với tộc Tằng Lộc, với sứ mệnh phục vụ và tận tụy cho việc dưỡng dục linh hồn. Ma Xuyên, hay còn được gọi là Tần Già, được tôn kính và yêu mến, nhưng cũng bị trói buộc bởi những quy tắc hà khắc, như một chú chim có cánh nhưng không thể tự do bay lượn.
Câu chuyện bắt đầu bằng hành trình tìm kiếm Ngôn quan của Giáo sư Nghiêm. Ông khao khát được phỏng vấn một trong những người mang trọng trách giao tiếp với thần linh này. Tuy nhiên, những nỗ lực của ông đều bị cản trở bởi sự bảo vệ nghiêm ngặt của người Tằng Lộc, những người sùng đạo chỉ cho phép ông tham quan làng trại mà không được tiếp cận Ngôn quan. Sự cấm đoán này lại khơi dậy trí tò mò của người kể chuyện, khi còn nhỏ, đã lén lút leo lên đỉnh núi, nơi tọa lạc ngôi miếu Lộc Vương – nơi ở của các Ngôn quan. Bên trong sự tĩnh lặng của ngôi miếu, cậu bé tình cờ chứng kiến một cảnh tượng gây ám ảnh: một người đàn ông trung niên đang dùng gậy đánh đập một cậu bé trạc tuổi mình. Cậu bé ấy, với ánh mắt vừa đau đớn vừa kiên cường, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người kể chuyện. Ánh mắt ấy như một lời khẳng định về sức mạnh nội tại, về sự phản kháng trước nghịch cảnh, dù bị tổn thương nhưng vẫn giữ vững tinh thần chiến đấu.
Bên cạnh câu chuyện chính, tác giả còn đan xen những tình tiết hiện tại, tạo nên sự đối lập thú vị. Chuyến đi đến Bằng Cát cùng Giáo sư Nghiêm trên chiếc xe bán tải cũ kỹ, với những đoạn đường gập ghềnh, gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ. Cuộc trò chuyện giữa hai người trên xe, những câu chuyện dở khóc dở cười, tạo nên một không khí nhẹ nhàng, gần gũi. Đồng thời, tác giả cũng khéo léo lồng ghép vào những chi tiết tưởng chừng như rời rạc, như giấc mơ về tàu lượn siêu tốc, dự án “Chúng ta về đạt phúc”, hay câu chuyện về nghệ sĩ Trí và Trần Mạnh Triết, tạo nên một bức tranh đa chiều, kích thích sự tò mò của người đọc. Tất cả những mảnh ghép tưởng chừng như vụn vặt ấy hứa hẹn sẽ dần được hé lộ, tạo nên một câu chuyện hoàn chỉnh, lôi cuốn và đầy bất ngờ.