Mười giờ rưỡi đêm hè, một cơn bão bất ngờ đổ xuống thị trấn nhỏ của Tây Ban Nha, cuốn theo nó không chỉ mưa gió mà cả một bi kịch đầy ám ảnh. Rodrigo Paestra, kẻ vừa sát hại vợ và tình nhân, đang lẩn trốn trong bóng tối, bị truy đuổi gắt gao. Cùng lúc đó, Maria, Pierre – chồng cô, con gái nhỏ Judith và Claire – bạn của họ, đang mắc kẹt tại thị trấn này vì cơn bão. Họ trú ngụ trong khách sạn Principal, nơi vô tình trở thành chứng nhân thầm lặng cho những bí mật đen tối đang dần hé lộ.
Trong khi Pierre và Claire nảy sinh tình cảm vụng trộm trên ban công, Maria lại phát hiện ra Paestra đang ẩn náu trên mái nhà. Một sự thôi thúc kỳ lạ, một động lực khó lý giải đã khiến Maria quyết định cứu giúp kẻ sát nhân, đưa hắn trốn thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát. Cô để hắn lại giữa cánh đồng lúa mì mênh mông trên đường đến Madrid, hứa sẽ quay lại vào giữa trưa. Hành động của Maria, ẩn chứa một sự nổi loạn thầm lặng, một phản kháng mơ hồ chống lại cuộc hôn nhân đang rạn nứt và mối tình vụng trộm của chồng.
Trở về khách sạn, Maria thản nhiên kể lại việc mình đã làm cho Pierre và Claire nghe, như thể muốn phá vỡ sự yên bình giả tạo của chuyến đi. Tuy nhiên, khi họ quay lại cánh đồng lúa mì, Paestra đã tự sát. Hành trình đến Madrid vẫn tiếp tục, mang theo những bí mật và dối trá.
Tại điểm dừng chân nghỉ trưa, Maria vờ ngủ, để mặc Pierre và Claire đến với nhau. Cô đã lường trước điều này, chấp nhận nó như một phần tất yếu của bi kịch. Trong giấc ngủ chập chờn, hình ảnh Paestra tự sát giữa cánh đồng hoang vu ám ảnh tâm trí Maria, như thể cô cũng đang chết dần chết mòn trong sự cô đơn của chính mình.
Cuối cùng, họ đến Madrid, thành phố rực rỡ ánh đèn. Pierre, giữa những dằn vặt và ăn năn, bất ngờ khao khát Maria mãnh liệt. Anh tìm đến cô, trong một cơn cuồng si đắm đuối. Kết thúc mở của câu chuyện, như một dấu chấm lửng đầy ám ảnh, để lại cho người đọc những câu hỏi day dứt về tình yêu, sự phản bội, tội ác và sự cứu rỗi.
“Mười rưỡi đêm hè” của Marguerite Duras không đơn thuần là một câu chuyện trinh thám giật gân, mà còn là một bức tranh tâm lý sâu sắc, phơi bày những góc khuất tăm tối nhất trong tâm hồn con người. Với lối viết đầy ám gợi, đứt đoạn, Marguerite Duras đưa người đọc vào một mê cung cảm xúc, nơi ranh giới giữa tình yêu và thù hận, tội ác và cứu rỗi trở nên mong manh. Tác phẩm là một lát cắt nhỏ trong cuộc đời của những con người lạc lối, nhưng lại mang trong mình sức nặng của những bi kịch lớn lao, để lại dư vị buồn thấm thía về thân phận con người.