“Năm Thứ Nhất” của tác giả Minh Giang mở ra với khung cảnh mùa xuân tươi mới, đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời A Toát: ngày đầu tiên đến trường. Cảm giác quen lạ đan xen khi A Toát bước vào ngôi trường mới, đối diện với những gương mặt xa lạ, khiến cậu bé không khỏi hồi hộp. Sự hướng dẫn của một chú cán bộ tuy quen thuộc nhưng ngắn ngủi càng làm tăng thêm nỗi bỡ ngỡ, lạc lõng trong lòng A Toát. Khi người cán bộ rời đi, A Toát bỗng cảm thấy mình như bị bỏ rơi giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, không một người quen biết.
Căn nhà được chỉ cho A Toát, nơi được gọi là “nhà” của cậu ở trường, lại trống vắng không một bóng người. Ngồi trên chiếc giường, nhìn ra khung cửa sổ hướng về sân bóng, A Toát chìm trong những suy nghĩ riêng. Ánh nắng ấm áp của buổi sáng trải dài trên sân cỏ xanh mơn mởn, tiếng chim ríu rít vui vẻ như một lời chào đón dịu dàng. Khung cảnh yên bình ấy phần nào xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng cậu bé.
Ký ức về những ngày tháng ở trại dưỡng tại Hà Nội chợt ùa về. A Toát nhớ lại cảm giác bị giới hạn trong bốn bức tường vì nỗi sợ hãi xe cộ và người lạ, nhớ cảm giác luôn phải có người dắt dìu mỗi khi ra ngoài. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác, một cuộc sống mới đang mở ra trước mắt A Toát. Âm thanh học sinh ê a đọc bài vang vọng khắp nơi, một thứ âm thanh hoàn toàn mới mẻ với cậu bé, báo hiệu một hành trình học tập đầy hứa hẹn. Liệu A Toát sẽ thích nghi với cuộc sống mới này như thế nào? Câu trả lời sẽ được hé lộ trong “Năm Thứ Nhất” của Minh Giang.