“Nghề Giúp Việc” là cuốn tự truyện đầu tay đầy ám ảnh của Stephanie Land, hé lộ một góc khuất ít người biết đến của xã hội Mỹ: cuộc sống khốn khó của những người lao động nghèo, đặc biệt là những người mẹ đơn thân phải vật lộn mưu sinh với đồng lương ít ỏi. Land khắc họa chân thực hành trình làm mẹ đơn thân của mình, vừa cố gắng chắt chiu từng đồng từ công việc giúp việc nhà, vừa nỗ lực vun đắp một mái ấm cho con gái nhỏ Mia giữa muôn vàn khó khăn. Cuộc sống của họ phụ thuộc vào tem phiếu thực phẩm, phiếu WIC và các chương trình hỗ trợ của chính phủ. Dù mang ơn những chương trình này, Land không cảm thấy mình may mắn mà chỉ thấy cay đắng trước sự lạnh lùng, vô cảm của một số nhân viên chính phủ, những người dường như luôn cho rằng cô đang được bố thí. Cô viết để ghi lại cuộc đấu tranh sinh tồn đầy nhọc nhằn, đồng thời xóa bỏ định kiến xã hội về những người lao động nghèo.
Công việc giúp việc, trái với hình ảnh hào nhoáng trên phim ảnh, là một thế giới của dầu mỡ, bụi bặm và những thứ bẩn thỉu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Những người giúp việc như Land phải đối mặt với sự khinh thường, coi rẻ của xã hội, họ như những “con người vô hình” bị chính sách bỏ quên. Họ kiệt sức sau những giờ lao động nặng nhọc nhưng đồng lương lại rẻ mạt đến thảm thương. Nỗi lo cơm áo gạo tiền luôn thường trực, thậm chí có lúc họ không đủ tiền mua thức ăn, phải ăn mì tôm và bơ lạc qua ngày. Sự bất an luôn rình rập trong cuộc sống của họ: xe cộ hỏng hóc, chỗ ở bấp bênh, tình cảm không chỗ dựa.
Một trong những điều nhức nhối nhất mà Land phải chịu đựng là định kiến xã hội về người lao động tay chân. Họ thường bị đánh giá là kém thông minh, kém văn hóa hơn những người làm việc văn phòng. Ánh mắt soi mói của những người xung quanh khi Land dùng tem phiếu thực phẩm để thanh toán ở siêu thị, lời nói mỉa mai “Cứ thoải mái nhé!” của một ông lão, tất cả đều là những vết cứa nhói vào lòng tự trọng của cô. Định kiến này không chỉ riêng với Land mà còn là thực tế phũ phàng mà biết bao người lao động nghèo phải đối mặt.
Công việc nặng nhọc khiến Land kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Những cơn đau lưng, đau khớp hành hạ cô mỗi ngày. Cô phải uống thuốc giảm đau liên tục và đôi lúc cảm thấy tuyệt vọng đến mức thèm muốn cả thuốc phiện. Thế nhưng, những phương pháp chăm sóc sức khỏe như massage, vật lý trị liệu hay khám bác sĩ chuyên khoa lại là một điều xa xỉ mà cô không dám mơ tới. Giữa muôn trùng khó khăn, tình yêu dành cho con gái Mia là động lực duy nhất giúp Land vượt qua tất cả.
Hành trình gian nan của Land cuối cùng cũng đã có một cái kết có hậu. Ước mơ viết lách được ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực. Cô được Economic Hardship Reporting Project, một tổ chức hỗ trợ các nhà báo viết về bất bình đẳng kinh tế, giúp đỡ hoàn thiện bản thảo và đăng tải bài viết trên những tờ báo danh tiếng như New York Times và New York Review of Books. Câu chuyện của Land đã chạm đến trái tim của hàng triệu độc giả, truyền cảm hứng cho những người cùng cảnh ngộ và thức tỉnh lương tri của xã hội.
Stephanie Land sinh năm 1978, trải qua tuổi thơ ở Alaska và Washington trong một gia đình trung lưu. Tuy nhiên, một tai nạn xe hơi ở tuổi 16 đã khiến cô mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, sau này trở nên trầm trọng hơn bởi những khó khăn trong cuộc sống. Ở tuổi 28, cô trở thành mẹ đơn thân mà không có sự hỗ trợ từ gia đình hay cha của đứa bé. Không bằng cấp, không kinh nghiệm, công việc giúp việc nhà là lựa chọn duy nhất của cô. Sau nhiều năm sống trong nghèo khổ, Land đã quyết tâm thay đổi số phận. Cô đăng ký học viết tại Đại học Montana và lấy bằng tiếng Anh vào năm 2014. Từ đó, sự nghiệp viết lách của cô bắt đầu thăng hoa. Hiện nay, Stephanie Land là một nhà văn, một diễn giả truyền cảm hứng, một tiếng nói mạnh mẽ đấu tranh cho công bằng xã hội và kinh tế. Câu chuyện của cô là minh chứng cho sức mạnh phi thường của ý chí con người, là lời nhắc nhở chúng ta hãy lắng nghe và thấu hiểu những mảnh đời khó khăn trong xã hội.