“Nghe Nói Anh Yêu Em” của Diệp Khuynh Thành không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu, mà còn là lát cắt chân thực về cuộc đời tác giả trong suốt bốn năm đầy biến động. Dưới ngòi bút tinh tế, những cung bậc cảm xúc yêu thương, chia ly, hy vọng và tuyệt vọng được khắc họa một cách sống động, đan xen giữa hư cấu và thực tế. Tình yêu, với muôn vàn sắc thái, khi đến cuồng nhiệt, khi đi lặng lẽ, để lại những vết thương lòng khó phai mờ. Những lời hẹn ước thủy chung nay chỉ còn là hồi ức xa xôi, những người từng kề vai sát cánh giờ trở thành người dưng ngược lối.
Tác giả đặt ra câu hỏi day dứt về bản chất mong manh của tình yêu: liệu nó có phải chỉ là phản ứng hóa học nhất thời, bùng cháy rồi lụi tàn như ngọn lửa gặp gió? Phải chăng trước sự ngắn ngủi, dễ vỡ của tình yêu, con người ta chỉ có hai lựa chọn: sống tạm bợ qua ngày hoặc tự bảo vệ mình trước khi bị tổn thương? Sự hoài nghi về “thời hạn bảo hành” ngắn ngủi của tình yêu, sự chóng vánh đến rồi đi chỉ bằng một câu nói, tất cả đều được phản ánh qua lăng kính hiện thực, không tô hồng hay bi lụy. Chính sự trần trụi, thẳng thắn đó khiến người đọc không khỏi đồng cảm và suy ngẫm.
Dù mang đậm màu sắc cá nhân, “Nghe Nói Anh Yêu Em” không chỉ dừng lại ở việc kể lại một câu chuyện tình yêu đơn thuần. Tác giả viết như một cách lưu giữ ký ức, như một bằng chứng cho những rung động thanh xuân mãnh liệt. Hình ảnh một Thành Mỗ tuổi xế chiều, tóc bạc răng long, ngồi đọc lại những dòng chữ mình từng viết, hồi tưởng về những ngày tháng cuồng si vì tình, vẽ nên một khung cảnh vừa hài hước vừa thấm đượm nỗi niềm. Cuốn sách như một món quà mà tác giả dành tặng chính mình, một lời tự sự về tuổi trẻ, về tình yêu và những trải nghiệm đã qua.
Dù bạn tin hay không, câu chuyện của Diệp Khuynh Thành cũng bắt đầu từ tình yêu. Và dù những gì được viết ra có giống một câu chuyện có thật hay không, “Nghe Nói Anh Yêu Em” vẫn xứng đáng được đọc, được chiêm nghiệm, bởi lẽ nó chạm đến những góc khuất sâu kín nhất trong lòng mỗi người về tình yêu, về cuộc đời.