Ẩn sâu trong bóng tối của tâm trí con người là một khát khao nguyên thủy, một bản năng sâu thẳm về sự an toàn và thuộc về. “Người – Cường (Albertshadou)” của tác giả Cường (Albertshadou) khám phá vực thẳm đen tối ấy, nơi ranh giới giữa sự tỉnh táo và điên loạn mong manh như sợi chỉ. Câu chuyện mở ra với một giọng kể đầy ám ảnh, ám chỉ về một “cái tổ” – một nơi trú ẩn được xây dựng từ sự kinh hoàng tột cùng. “Mọi người thật tốt, họ giúp tôi tạo nên nó. Bằng đôi tay. Của họ.” Những lời lẽ tưởng chừng vô hại lại ẩn chứa một sự tàn bạo đáng sợ, gợi lên hình ảnh một kẻ săn mồi đang hưởng thụ chiến lợi phẩm ghê rợn.
Hắn ta say sưa miêu tả niềm khoái trá khi nằm gọn trong “tổ ấm” của mình, liếm láp những vệt máu còn đọng lại trên những ngón tay xương xẩu. Sự hài lòng bệnh hoạn toát ra từ từng câu chữ, tô đậm bức tranh kinh dị về một tâm hồn méo mó. Cái tổ được dệt nên từ những ngón tay đan xen, một “bức tranh hài hòa tuyệt mỹ” nhuốm đầy mùi tanh tưởi của cái chết. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Sự thối rữa của xác thịt, mùi tanh tưởi nồng nặc báo hiệu sự kết thúc của một “tác phẩm nghệ thuật” bệnh hoạn. Kẻ săn mồi lại cảm thấy bất mãn.
Và rồi, một ý nghĩ nhen nhóm trong tâm trí hắn, một khát khao mới, ghê rợn hơn. “Chắc tôi phải nhấm nháp dần dà cái tổ cũ kĩ này thôi. Và quyết định để làm một cái tổ mới. Một cái tổ bằng đầu.” Lời tuyên bố lạnh lùng ấy như một cánh cửa mở ra địa ngục, hé lộ bản chất tàn bạo, khát máu của con quái vật ẩn nấp bên trong lớp vỏ bọc con người. “Người – Cường (Albertshadou)” hứa hẹn một hành trình ám ảnh vào sâu trong tâm trí đen tối, nơi những bí mật kinh hoàng đang chờ được hé lộ. Liệu bạn có đủ can đảm để đối mặt với sự thật trần trụi về bản chất con người?