Higashino Keigo, bậc thầy của dòng tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản, trở lại với “Người Gác Cây Long Não”, một câu chuyện đầy mê hoặc khám phá những khát khao thầm kín và sức mạnh của sự kết nối giữa con người. Khác với những pha rượt đuổi nghẹt thở hay những vụ án mạng ly kỳ thường thấy, “Người Gác Cây Long Não” mang đến một bầu không khí trầm lắng, thấm đẫm những suy tư về cuộc đời và những mối quan hệ.
Câu chuyện xoay quanh Reito, một thanh niên sống buông thả, không mục đích. Sau một phi vụ trộm cắp bất thành, anh ta đứng trước nguy cơ phải ngồi tù. Giữa lúc tuyệt vọng, một luật sư bí ẩn xuất hiện, đề nghị giúp đỡ Reito với một điều kiện kỳ lạ: anh phải trở thành người gác cây long não tại một ngôi đền cổ. Tương truyền, cây long não này linh thiêng đến mức có thể biến điều ước thành hiện thực.
Bất đắc dĩ chấp nhận công việc mới, Reito bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Anh chứng kiến những con người với đủ mọi hoàn cảnh, mang trong mình những ước nguyện thầm kín, tìm đến cây long não với hy vọng được ban phước. Qua những câu chuyện của họ, Reito dần hiểu ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống, đồng thời khám phá ra những bí mật về thân thế của chính mình và những mối quan hệ phức tạp trong gia đình.
Một trong những câu chuyện ám ảnh nhất là về người nghệ sĩ piano tài năng, bị áp lực bởi kỳ vọng của gia đình, cuối cùng nhận ra ước mơ của mình chỉ là sự phản chiếu mong muốn của mẹ. Cuộc đời ông trở thành chuỗi ngày dài lạc lối, tìm kiếm một lẽ sống đích thực. Câu chuyện này phản ánh một thực tế nhức nhối trong xã hội hiện đại, về sức ép của gia đình lên con cái và những hệ lụy khó lường.
Tác phẩm cũng khắc họa nỗi cô đơn của những người già, bị lãng quên sau những năm tháng huy hoàng của tuổi trẻ. Phải chăng đây chính là những suy tư của chính Higashino Keigo, khi ông viết tác phẩm này ở tuổi 62?
Tuy nhiên, “Người Gác Cây Long Não” không chỉ dừng lại ở việc kể những câu chuyện cảm động. Thông qua hình ảnh cây long não linh thiêng, Higashino Keigo khéo léo truyền tải thông điệp về sức mạnh của sự kết nối và thấu hiểu. Phép màu không phải là sự ban phát từ một thế lực siêu nhiên, mà đến từ chính khả năng đối diện với quá khứ, hóa giải những khúc mắc trong lòng, để sống một cuộc đời không hối tiếc.
Mặc dù câu chuyện mang nhiều ý nghĩa sâu sắc, nhân vật chính Reito lại không được lòng người đọc. Tính cách thực dụng, khôn lỏi và có phần ích kỷ của anh ta tạo nên sự tương phản với những nhân vật khác, khiến người đọc khó có thể đồng cảm. Thêm vào đó, mối tình thoáng qua của Reito với con gái một người đến cầu nguyện được xem là chi tiết thừa thãi, không đóng góp nhiều cho mạch truyện chính.
Tóm lại, “Người Gác Cây Long Não” là một tác phẩm dễ đọc, dễ cảm, mang đến những suy ngẫm về cuộc sống và con người. Tuy không phải là một kiệt tác trinh thám, cuốn sách vẫn có sức hút riêng nhờ vào cách kể chuyện tinh tế và những thông điệp ý nghĩa mà Higashino Keigo gửi gắm.