“Người Thứ 41” của Boris Lavrenyov, một tác phẩm kinh điển của văn học Xô Viết hậu Cách mạng Tháng Mười, vẫn giữ nguyên sức hút mãnh liệt dù đã trải qua gần một thế kỷ. Tiểu thuyết này là minh chứng cho tài năng của Lavrenyov trong việc xây dựng cốt truyện chặt chẽ, khắc họa nhân vật sắc nét và đặc biệt là khả năng khai thác những xung đột nội tâm đầy day dứt. Tác phẩm đào sâu vào cuộc đấu tranh giữa tình yêu và lý tưởng, hai lực hút mạnh mẽ chi phối cuộc đời con người trong bối cảnh lịch sử đầy biến động.
Câu chuyện xoay quanh Mariutka, một nữ chiến binh trẻ trung, xinh đẹp nhưng cũng đầy gai góc. Mang trong mình trái tim nồng cháy yêu thương và lòng căm thù sâu sắc, Mariutka đối mặt với một nghịch lý nghiệt ngã: yêu chính kẻ thù của mình. Bị cuốn hút bởi vẻ ngoài điển trai, cử chỉ lịch lãm và tài ăn nói của người đàn ông bên kia chiến tuyến, cô rơi vào lưới tình, giằng xé giữa tình cảm cá nhân và lý tưởng cách mạng. Chính sự táo bạo và thành công của Lavrenyov trong việc xây dựng nhân vật phản diện đã tạo nên chiều sâu và tính hiện thực cho câu chuyện, khiến người đọc không khỏi day dứt suy tư.
Sức sống bền bỉ của “Người Thứ 41” còn được thể hiện qua hai phiên bản điện ảnh. Lần đầu tiên được chuyển thể năm 1927 với tựa đề “Con quỷ của thảo nguyên” do đạo diễn Porotadonop thực hiện. Ba thập kỷ sau, đạo diễn trẻ Trukhorai đã tái hiện câu chuyện này trên màn ảnh rộng với tên gọi “Người Thứ 41”, gây tiếng vang lớn tại Liên hoan phim Cannes năm 1957 và chinh phục hàng chục nghìn khán giả Việt Nam.
Sinh năm 1891 tại Khechson, tỉnh Ufa, Nga (nay là Bashkortostan, Liên bang Nga), Boris Lavrenyov, một nhà văn và nhà viết kịch tài năng, đã khởi đầu sự nghiệp văn chương từ năm 1912. Từng là sinh viên luật tại Đại học Moscow và tham gia Hồng quân trong thời kỳ nội chiến, những trải nghiệm sống đã ảnh hưởng sâu sắc đến các sáng tác của ông. Ngoài “Người Thứ 41”, những tác phẩm nổi tiếng khác của Lavrenyov bao gồm tập truyện ngắn “Gió” (1924), tiểu thuyết ngắn “Một truyện bình thường” (1924) và vở kịch kinh điển “Phá vây” (1928), tất cả đều mang đậm dấu ấn của cuộc cách mạng Nga. Ông cũng để lại nhiều truyện ngắn và vở kịch về cuộc sống trên biển, tiêu biểu như “Tiếng hát của Biển Đen” (1944) và “Những người sống ở biển”. Boris Lavrenyov qua đời vào tháng 1 năm 1959, để lại di sản văn học quý giá cho hậu thế. Mời bạn đọc khám phá “Người Thứ 41” để trải nghiệm một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch, giằng xé giữa lý tưởng và tình cảm cá nhân trong thời khắc lịch sử đầy biến động.