Bối cảnh câu chuyện diễn ra tại một khu vực sầm uất và đầy tính nghệ thuật của thành phố, nơi tọa lạc nhà thể dục YWCA trên đại lộ Hơnlinhtơn, gần với những địa danh nổi tiếng như nhà hát giao hưởng, nhà thờ Môdơ, trường đại học âm nhạc New England và trường đại học Nơritxtơn. Không khí nơi đây luôn tràn ngập niềm đam mê âm nhạc, sự nhiệt huyết của giới học thuật và năng lượng tươi trẻ của sinh viên. Để tận hưởng một khoảnh khắc thư thái, nhân vật “tôi” quyết định để xe ở nhà và bắt xe buýt từ quảng trường Havơt đến nhà thể dục.
Hành trình đến nơi diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, chỉ mất vỏn vẹn năm phút chờ đợi. Bước lên xe buýt với chiếc túi thể thao trên tay, “tôi” cảm thấy thoải mái và sẵn sàng cho buổi tập luyện. Bên trong nhà thể dục, không khí đã bắt đầu nóng lên với sự xuất hiện của Kritxti, đội trưởng kiêm huấn luyện viên, trong trang phục gọn gàng và đang khởi động. Tiếng nói cười rôm rả của các đồng đội vang lên khắp phòng thay đồ. Hình ảnh Kritxti, người to béo nhất đội, trong bộ quần cộc thi đấu, áo tay dài, đầu gối che phủ, tất ngắn và giày đánh quần vợt tạo nên một khung cảnh vừa hài hước vừa quen thuộc. Mùi mồ hôi, tất ngắn và hơi ẩm đặc trưng của phòng thay đồ len lỏi khắp không gian.
Sau khi thay đồ và khởi động cùng Kritxti, “tôi” bắt đầu luyện tập các cú đập bóng. Dần dần, nhà thể dục đông đủ người hơn, âm thanh náo nhiệt hơn, báo hiệu một buổi tập luyện sôi động. Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức sắp sửa bắt đầu sau năm phút nữa. Đội “tôi” tập trung ở cuối nhà thể dục, lắng nghe Kritxti nhắc nhở về sự nguy hiểm của việc chủ quan. Đối thủ hôm nay đến từ ngoại ô phía Tây, một khu vực giàu có, và đội “tôi” đã khá tự tin vào một chiến thắng dễ dàng.
Đối thủ xuất hiện trước, một chi tiết dường như đã được sắp đặt từ trước, càng làm nổi bật sự kiêu hãnh thường thấy ở những người đến từ các khu ngoại ô giàu có, giống như những gì người ta thường thấy ở quảng trường trung tâm Cămbritdơ. Họ mang cái tên “Những con bướm,” một cái tên nghe có vẻ nhẹ nhàng, không hề toát lên vẻ gì đáng gờm. Còn đội “tôi” mang cái tên “Oai Bớt,” một cái tên gợi liên tưởng đến những chú chim bị giam cầm, mặc dù “tôi” biết rằng không ai trong đội từng trải qua cảm giác đó.
Câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào? Liệu đội “Oai Bớt” có dễ dàng chiến thắng “Những con bướm” như họ nghĩ? Mời bạn đón đọc “Nhân Chứng Bảy Tuổi” của tác giả Linda Barnes để khám phá những tình tiết hấp dẫn tiếp theo, đắm chìm trong thế giới thể thao đầy cạnh tranh và những bài học về sự kiên trì, tinh thần đồng đội. Linda Barnes hứa hẹn sẽ mang đến cho bạn những trải nghiệm đọc đầy mới mẻ và kịch tính qua lối kể chuyện lôi cuốn và ngôn ngữ giàu hình ảnh.