Cuộc sống xa hoa, quyền lực ngập tràn, tưởng chừng là niềm mơ ước của biết bao người, nhưng đối với hắn, đó chỉ là một nhà ngục dát vàng. Hắn, người thừa kế một đế chế kinh doanh khổng lồ, chìm trong sự cô độc giữa vòng xoáy tiền tài, cám dỗ và những lời nịnh nọt giả dối. Hắn khao khát một cuộc sống giản đơn, chân thành, nhưng xung quanh chỉ toàn những kẻ mưu mô, toan tính lợi dụng. Phụ nữ ve vãn hắn vì tiền, hội đồng quản trị ép hắn tiếp nhận hôn nhân không tình yêu, còn những kẻ dưới quyền thì luôn tìm cách lấy lòng hắn vì quyền lực. Ngay cả người mẹ ruột cũng bỏ mặc hắn sau cái chết của cha. Hắn mệt mỏi với những nụ cười giả tạo, những thương vụ thâu tóm tàn nhẫn, những quy tắc xã giao cứng nhắc. Nền giáo dục tinh anh mà hắn được dạy dỗ từ nhỏ đã biến hắn thành một cỗ máy kiếm tiền, tước đi quyền được sống thật với cảm xúc của chính mình.
Đến một ngày, hắn quyết định buông bỏ tất cả, trốn chạy khỏi chiếc lồng son giam hãm tâm hồn. Nhưng khi bước ra khỏi thế giới quen thuộc, hắn lại lạc lõng giữa màn đêm tăm tối, không biết đi về đâu. Giữa cơn mưa tầm tã, một chiếc ô bất ngờ che trên đầu hắn, một cánh tay ấm áp đưa ra đỡ lấy thân thể lạnh cóng. Hắn ngước nhìn lên, mơ hồ thấy một thiếu niên với gương mặt thanh tú.
“Uy, ngươi muốn chết sao?”, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên giữa màn mưa. Cậu bé ngồi xổm xuống, nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng pha lẫn tò mò. Sự chân thành, không chút toan tính của thiếu niên khiến trái tim băng giá của hắn bất chợt rung động. Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi hắn. “Ngươi trông rất tuấn tú a!”, lời khen ngợi không chút màu mè của Thần Hi, tên của thiếu niên, càng khiến hắn cảm thấy ấm áp. Trong thế giới đầy rẫy giả dối, sự đơn thuần của Thần Hi như một tia nắng ấm áp xua tan bóng tối trong tâm hồn hắn.
Thần Hi đưa hắn về căn nhà trọ nhỏ bé nhưng ấm cúng của mình. Cậu bé nửa đẩy nửa kéo hắn vào phòng tắm, bắt hắn tắm rửa và đưa cho hắn áo choàng tắm. Sự quan tâm chân thành của Thần Hi khiến hắn cảm động. Khi được hỏi tên, hắn chỉ lắc đầu, nói “Cứ gọi ta là đại thúc”. Hắn chán ghét cái tên gắn liền với quá khứ đầy mệt mỏi, muốn chôn vùi nó cùng với cuộc sống cũ. Thần Hi, dù thắc mắc nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của hắn. Cậu bé ôm lấy hắn, vùi mặt vào ***g ngực ấm áp của hắn, hỏi han về tuổi tác, quê quán. Hắn đều trả lời “Không biết”. Hắn không muốn nhớ về quá khứ, muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không tiền tài, không danh vọng, chỉ có sự bình yên.
Thần Hi, với sự nhiệt tình và hồn nhiên của tuổi trẻ, quyết định cho hắn ở lại nhà mình. “Đại thúc, bộ dạng nghèo nàn cổ hủ như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể đi đâu?”, câu nói có phần thẳng thắn nhưng lại khiến hắn bật cười. Đúng vậy, hắn không còn nơi nào để đi. Căn nhà trọ nhỏ bé của Thần Hi, với sự hiện diện của cậu bé, bỗng trở thành nơi nương tựa duy nhất của hắn. Trong vòng tay ấm áp của Thần Hi, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, hắn có thể chìm vào giấc ngủ một cách tự nhiên, không cần đến thuốc ngủ. Liệu cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ mở ra một chương mới trong cuộc đời hắn? Mời bạn đón đọc “Nhặt Được Đại Thúc” của tác giả Si Nhân Mộng để khám phá câu trả lời.