Giáng sinh tại Los Angeles, thành phố của xa hoa, dục vọng và ma túy, không mang đến niềm vui cho Clay, chàng trai trẻ trở về nhà sau một kỳ học đại học. Nơi đây, tiền bạc dường như lấn át tất cả những giá trị tinh thần, tình yêu và hy vọng trở nên xa xỉ. Clay khao khát kết nối lại với bạn gái Blair và người bạn thân Julian, nhưng mọi nỗ lực của cậu chìm nghỉm trong vòng xoáy vô tận của những bữa tiệc tẻ nhạt, những quán bar tồi tàn và mặt trái tăm tối của thành phố thiên thần.
“Như Không Hề Có” của Bret Easton Ellis không phải một câu chuyện với những tình tiết ly kỳ, mà là một trải nghiệm trần trụi về sự trống rỗng, hoang mang của tuổi trẻ. Cuốn sách không dành cho những ai tìm kiếm sự an ủi, ngọt ngào hay tiếng cười. Nó dành cho những người trẻ đang lạc lối trong chính mình, những ai từng trải qua thời kỳ hỗn loạn của tuổi trẻ, hoặc đơn giản là muốn tìm kiếm một phiên bản hiện đại của “Bắt trẻ đồng xanh”.
Bret Easton Ellis, sinh năm 1964 tại Los Angeles, là một trong những tác giả đương đại nổi tiếng và có sức hút nhất. “Như Không Hề Có”, xuất bản năm 1985, là tiểu thuyết đầu tay của ông, đánh dấu sự khởi đầu cho một sự nghiệp văn chương đầy ấn tượng với sáu tiểu thuyết và một tập truyện ngắn. Tất cả các tác phẩm của ông, bao gồm “American Psycho”, “The Rules of Attraction”, “Glamorama”, “The Informers” và “Lunar Park”, đều đã được chuyển thể thành phim và đạt được thành công vang dội.
Trở về Los Angeles, Clay bị ám ảnh bởi một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của Blair: “Thiên hạ sợ phải nhập làn trên xa lộ ở Los Angeles.” Giữa những chi tiết vụn vặt của cuộc sống, từ chuyến bay xóc nảy, vết bùn trên quần jeans, đến mùi cần sa thoang thoảng trong xe Blair, câu nói ấy cứ lẩn quẩn trong tâm trí Clay, như một ẩn dụ cho nỗi sợ hãi mơ hồ, khó gọi tên.
Căn nhà vắng lặng đón Clay trở về. Mẹ và các em gái đi sắm đồ Giáng sinh, chỉ còn lại mẩu giấy nhắn trên bàn bếp và con chó nằm ngủ thiêm thiếp bên hồ bơi. Căn phòng của Clay vẫn y nguyên như khi cậu rời đi, không một dấu vết thay đổi, như thể thời gian đã ngừng trôi. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, Clay cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, và tấm áp phích Elvis Costello trên tường dường như cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt mỉa mai.