“Những Đại Lộ Vành Đai” của Patrick Modiano đưa người đọc vào một cuộc hành trình đầy ám ảnh xuyên qua lớp sương mù của ký ức và thời gian. Câu chuyện xoay quanh một người đàn ông đang tìm kiếm người cha thất lạc của mình. Cuộc tìm kiếm này dẫn anh ta quay ngược về quá khứ, trở về một nước Pháp u ám thời kỳ bị chiếm đóng, nơi anh ta từng sống trong một ngôi làng nhỏ ven rừng Fontainebleau, giữa những con người xa lạ và bí ẩn. Họ là những kẻ đến làng nghỉ cuối tuần, mang theo những câu chuyện và thân phận mơ hồ như “bá tước” Marcheret – cựu lính lê dương, Jean Muraille – chủ bút, cháu gái ông ta – nữ diễn viên luôn quấn mình trong áo choàng lông thú, và cuối cùng, người cha tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Xâm nhập vào thế giới mờ ám này, người kể chuyện cố gắng tiếp cận cha mình, một bóng hình mờ ảo trong ký ức. Ông ta là ai? Một kẻ buôn lậu chợ đen? Hay một người Do Thái đang bị truy lùng? Câu hỏi về thân phận thực sự của người cha, cùng với lý do ông sống giữa những con người kỳ lạ kia, trở thành động lực thôi thúc cuộc tìm kiếm đầy ám ảnh của người con. Cuộc truy đuổi này không chỉ là hành trình tìm kiếm người cha thất lạc, mà còn là nỗ lực hòa giải với quá khứ đầy biến động, một quá khứ chính là cội nguồn của anh ta.
“Những Đại Lộ Vành Đai” được viết bằng giọng văn u sầu, đầy chất thơ, đặc trưng của Modiano. Những câu văn ngắn gọn, giàu tính ẩn dụ, đi sâu vào tâm lý nhân vật, vẽ nên bức tranh chân thực về xã hội Pháp thời hậu chiến, với những mảnh đời lạc lõng, những thân phận vô danh trôi dạt bên lề xã hội. Họ sống ẩn mình trong những căn biệt thự bỏ hoang, tìm quên trong rượu chè và những cuộc vui vô nghĩa, như một nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi hiện thực tàn khốc. Giữa không khí u ám, ngột ngạt đó, chỉ còn những mảnh ký ức rời rạc, mong manh là sợi dây kết nối duy nhất giữa người con và người cha thất lạc.
Tác phẩm cũng là một cuộc truy vấn về thân phận con người trong bối cảnh xã hội đổ vỡ, nơi chiến tranh, bạo lực và sự tàn nhẫn đã hủy hoại mọi giá trị tốt đẹp. Modiano khéo léo kết nối lịch sử cá nhân với lịch sử thế giới thông qua hành trình tìm kiếm ký ức của nhân vật chính, gợi nhắc đến nỗi ám ảnh về cội nguồn và gia đình, một chủ đề xuyên suốt trong các tác phẩm của ông. Giống như Orhan Pamuk trong “Nàng Tóc Đỏ,” Modiano đào sâu vào những bí mật gia đình, những vết thương lòng không thể chữa lành để tìm kiếm tiếng nói riêng của mình.
Bằng ngôn ngữ tinh tế và giàu hình ảnh, Modiano tạo ra một thế giới hư hư thực thực, nơi ranh giới giữa hiện tại và quá khứ, giữa thực tại và giấc mơ trở nên mong manh. Người đọc lạc vào mê cung ký ức của nhân vật, cùng anh ta trải nghiệm những cảm xúc hỗn độn, những khoảnh khắc mơ hồ, không chắc chắn. Chính sự mơ hồ, huyền ảo đó tạo nên sức hút đặc biệt cho văn chương của Modiano, khiến mỗi lần đọc lại là một lần khám phá mới, một tầng nghĩa mới được hé lộ. “Những Đại Lộ Vành Đai,” với những tầng lớp ngôn ngữ đan xen, là một tác phẩm xứng đáng để người đọc dành thời gian chiêm nghiệm và khám phá.