Mikhail Bulgakov (1891-1940), một nhà văn Nga với cuộc đời và sự nghiệp đầy thăng trầm, đã để lại một di sản văn chương đồ sộ và gây nhiều tranh cãi. Sinh ra trong một gia đình trí thức ở Kiev, ông chứng kiến những biến động dữ dội của thời đại, từ Chiến tranh Thế giới thứ nhất đến Cách mạng Tháng Mười và Nội chiến. Những trải nghiệm này đã ảnh hưởng sâu sắc đến sáng tác của ông, mang đến một cái nhìn sắc bén về xã hội và con người. Từ năm 1921, Bulgakov định cư tại Moskva và cống hiến trọn đời cho văn chương nghệ thuật.
Sự nghiệp văn chương của ông bắt đầu với báo chí, tiểu phẩm và hoạt cảnh kịch. Tiểu thuyết “Bạch vệ” và vở kịch chuyển thể “Những ngày tháng của anh em Turbin” đã mang lại danh tiếng cho Bulgakov. Sau đó, ông tiếp tục cho ra đời các truyện vừa nổi tiếng như “Ổ quỷ”, “Những quả trứng định mệnh”, “Trái tim chó” cùng nhiều vở kịch khác, đỉnh cao là kiệt tác “Nghệ nhân và Margarita” được viết trong 12 năm cuối đời. Tuy nhiên, nhiều tác phẩm của Bulgakov bị cấm diễn và không được xuất bản trong nhiều năm, cả khi ông còn sống và sau khi qua đời, do tính chất phê phán xã hội mạnh mẽ. Mãi đến cuối thế kỷ XX, giá trị nghệ thuật đích thực của ông mới được công nhận, toàn bộ tác phẩm được xuất bản, đón nhận nồng nhiệt, chuyển thể thành phim và kịch, dịch ra nhiều thứ tiếng và phổ biến rộng rãi.
“Những quả trứng định mệnh”, một truyện giả tưởng mang tính ngụ ngôn xã hội được viết năm 1924, vẫn giữ nguyên giá trị cảnh báo về những nguy cơ tiềm ẩn từ sự nông nổi, thiếu hiểu biết trong khoa học và cuộc sống. Câu chuyện xoay quanh Giáo sư Persicov, một nhà động vật học thiên tài, người phát minh ra tia sáng đỏ kỳ diệu có khả năng kích thích sự phát triển và sinh sản của sinh vật bậc thấp. Tuy nhiên, phát minh vĩ đại này chưa được nghiên cứu kỹ lưỡng đã bị rơi vào tay những kẻ nhiệt tình nhưng thiếu hiểu biết, dẫn đến thảm họa khủng khiếp: sự xuất hiện của những đàn rắn và cá sấu khổng lồ tàn phá khắp nơi, tiến về thủ đô mà không một lực lượng nào có thể ngăn cản. Sự nóng vội, duy ý chí, bất chấp tri thức khoa học và kinh nghiệm lịch sử, chỉ dựa vào động cơ chính trị, xã hội và lợi ích trước mắt chính là nguyên nhân dẫn đến thảm họa và cái chết của thiên tài Persicov.
Truyện mở đầu vào một buổi chiều tháng 4 năm 1928, khi Giáo sư Persicov bước vào phòng làm việc tại Viện Động vật học Moskva. Buổi chiều định mệnh đó đã khởi đầu cho chuỗi tai họa khủng khiếp sau này. Persicov, 58 tuổi, là một người đàn ông có cá tính đặc biệt: đầu hói, tóc hoe vàng lưa thưa, nét mặt giận dỗi, đeo kính gọng bạc cổ lỗ sĩ. Ông là một chuyên gia uyên bác trong lĩnh vực động vật học, phôi thai học, giải phẫu học, thực vật học và địa lý học, nhưng lại thờ ơ với những vấn đề khác ngoài chuyên môn. Cuộc sống cá nhân của ông cũng khá đặc biệt: vợ bỏ đi theo một ca sĩ opera, không con cái, sống cùng người giúp việc già Maria Stepanovna, người chăm sóc ông như con trẻ. Tính khí thất thường, dễ giận dễ vui, thích uống trà với mứt dâu, Persicov dường như là hiện thân của một nhà khoa học lập dị, tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ đắm chìm trong nghiên cứu của mình. Bản dịch mới nhất đã được chỉnh sửa và bổ sung, hứa hẹn mang đến cho bạn đọc một trải nghiệm trọn vẹn hơn với tác phẩm kinh điển này.