Alberto Moravia, trong tác phẩm “Những Tham Vọng Sụp Đổ”, khắc họa chân dung Pietro Monatti, một người đàn ông chán ghét lối sống vị kỷ tầm thường. Sự khinh miệt bản năng đối với những toan tính nhỏ nhen, kết hợp với lòng ngưỡng mộ dành cho những hành động cao cả, đã hình thành nên một ý thức đầy trăn trở trong anh. Những trải nghiệm khốn khổ thời niên thiếu càng củng cố niềm tin rằng anh sở hữu một phẩm chất khác biệt: khả năng từ chối những cám dỗ vị kỷ và một xu hướng tự nhiên hướng đến sự hy sinh, vị tha. Chính khám phá về bản thân này đã mang lại cho Pietro sự bình yên nội tâm, dẫn đến thành công trong công việc và các mối quan hệ xã hội.
Giữa khung cảnh hoang vắng, gió quất mạnh vào những mô đất trơ trụi trong vườn, Andréa rảo bước dưới bầu trời u ám. Tia chớp lóe lên giữa những đám mây dày đặc, làm nổi bật sự dữ dội của cơn gió đang tàn phá những tán cây. Andréa siết chặt túi xách, băng qua cổng và bước xuống con đường dốc. Ban đầu, nàng định quay về với Pietro, nhưng giờ đây, sự trở về chỉ là một thói quen máy móc, không còn xuất phát từ nhu cầu thực sự. Lâu đài kế hoạch trong tâm trí nàng đã sụp đổ, chỉ còn lại cơn điên cuồng kiêu hãnh, thôi thúc nàng đến một sự nổi loạn tột cùng. Nàng tin rằng Stefano lo sợ nàng tự tử và muốn tước đoạt khẩu súng, nhưng anh ta đã lầm.
Một chiếc taxi dừng lại trước cổng một ngôi nhà ven đường. Một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc sang trọng nhưng với vẻ ngoài khắc khổ, bước xuống. Cuộc tranh cãi nhỏ nhặt về tiền thừa giữa bà ta và tài xế đã thu hút sự chú ý của Andréa. Chứng kiến sự keo kiệt của người phụ nữ, Andréa không thể kiềm chế được sự khó chịu. Nàng trả tiền thay và yêu cầu tài xế chở mình đến đường Gracques, mặc kệ sự phản đối của người phụ nữ kia.
Trên xe, Andréa không nghĩ về Marie-Louise, Stefano hay những điều sắp xảy ra. Tâm trí nàng lẩn quẩn quanh hình ảnh người phụ nữ keo kiệt và hành động hào phóng vừa rồi của mình. Nàng tự hỏi về ý nghĩa của những “cử chỉ đẹp” trong cuộc đời, so sánh nó với việc giết Marie-Louise. Dường như đó là những suy nghĩ buồn bã nhất mà nàng có thể nghĩ đến. Cơn giận dữ dần lắng xuống, thay vào đó là một cảm giác thương hại bản thân lạnh lùng, giống như ánh trăng soi rọi khung cảnh hoang tàn sau cơn lũ. Nàng nhìn lại cuộc đời mình, nhìn lại số phận đã đưa nàng đến bi kịch hiện tại, nhưng không thể tìm thấy sự an ủi.
Trở về nhà, nàng bắt gặp Pietro đang chờ đợi với vẻ mặt hài lòng. Chàng ôm nàng âu yếm và hỏi han về mọi chuyện. Andréa, với vẻ mặt xanh xao, lảng tránh câu hỏi của Pietro và đề nghị chàng vào phòng mình. Đối diện với gương, nàng chậm rãi cởi mũ, sửa sang lại mái tóc. Pietro ngồi nhìn nàng với vẻ chăm chú. Cuối cùng, Andréa quay lại và ngồi xuống giường, nói với Pietro rằng nàng mệt và muốn nghỉ ngơi. Nàng nằm xuống, giả vờ ngáp và nhìn lên trần nhà. Pietro, vẫn còn ngạc nhiên, ngồi xuống bên cạnh nàng.