A Chiêu từng mắc phải sai lầm lớn nhất đời mình là đem lòng yêu sư phụ, Vệ Cẩn, người đã nuôi nấng cô từ nhỏ. Và quyết định sáng suốt nhất cô từng làm là chôn vùi tình cảm trái cấm ấy. Thế nhưng, số phận lại trêu ngươi, khi A Chiêu nhận ra mình không thể để Vệ Cẩn một mình quyết định tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tình cảm của chính cô. Vệ Cẩn xuống núi với mục đích độ kiếp, nào ngờ lại bị chính A Chiêu “độ” mất cả trái tim.
Câu chuyện bắt đầu từ năm năm một lần, theo lệ thường, môn phái Thiên Sơn lại cử một đệ tử xuất sắc xuống núi rèn luyện. Vệ Cẩn, trong lần xuống núi này, tình cờ gặp gỡ A Chiêu, một cô bé ăn xin sáu tuổi đáng thương, và quyết định nhận cô làm đồ đệ, đặt tên là A Chiêu. Vì từng có kinh nghiệm “dở khóc dở cười” nuôi thú cưng nào chết thú cưng đó, Vệ Cẩn lo sợ sẽ lỡ tay làm hại đến đồ nhi bé bỏng, nên đã tìm đến một vị quan địa phương để học hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con gái. Oái oăm thay, vị quan kia lại đang nuôi dạy con gái để… làm vợ tương lai. Kết quả là Vệ Cẩn ngây ngô đem những lời khuyên “sai trái” ấy về áp dụng với A Chiêu, khiến hai thầy trò “cùng ăn cùng ngủ” suốt tám năm trời.
A Chiêu thông minh, lanh lợi nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh, cứng đầu. Mỗi lần bị cô bé chọc giận, Vệ Cẩn chỉ bất lực lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”. Thời gian thấm thoắt trôi qua, tình cảm thầy trò dần chuyển thành yêu thương nam nữ. Nhưng bị ràng buộc bởi lễ giáo, cả hai đều tự dằn vặt, day dứt, tạo nên những tình huống “ngược tâm” khiến người đọc vừa thương vừa buồn cười. Cao trào của câu chuyện là khi A Chiêu say rượu, suýt nữa “ăn sạch” sư phụ. Quá sợ hãi và hổ thẹn, cô bé quyết định bỏ nhà ra đi.
Câu chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở đó, nhưng không. Nhiều năm sau, Vệ Cẩn lại đối mặt với một “kiếp nạn” khác, đó là sự xuất hiện của hai tiểu bảo bối long phượng: Vệ Diên và Vệ Miên. Kể từ khi có con, A Chiêu dường như chẳng còn để tâm đến hắn nữa. Cặp song sinh bốn tuổi bám mẹ như sam, ngày đêm quấn quýt không rời. Ngay cả khi nghĩ mình cuối cùng cũng có được chút thời gian riêng tư, Vệ Cẩn lại bị hai đứa nhỏ “bám đuôi” đòi nấu ăn. Ngày ngày, hắn vùi mình trong bếp núc, đối diện với ba đôi mắt long lanh, không còn chút sức lực nào để chống cự, hay đúng hơn là, Vệ Cẩn đã cam tâm tình nguyện đầu hàng trước “mỹ nhân kế” của ba mẹ con.
Một buổi sáng nọ, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng cha mẹ, vểnh tai nghe ngóng. Chợt Vệ Miên phụng phịu: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!”. Vệ Diên nghiêm túc đáp: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” Liệu đằng sau cánh cửa kia đang ẩn chứa bí mật gì? Mời các bạn đón đọc “Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược” của tác giả Đạm Anh để khám phá những tình tiết hài hước, lãng mạn và đầy bất ngờ của câu chuyện tình thầy trò đầy trắc trở này.